Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 743: Không Dễ

.



Chương 743: Không Dễ

Chương 743: Không Dễ

Vương Tinh Hà nghe xong cũng không nhịn được mà nhìn anh ta với vẻ lo lắng: "Nghe giống như có ác quỷ nào đó đang bám lấy cháu vậy, để dì đi hỏi rồi tìm người làm pháp sự xem sao, siêu độ cho cái thứ đó xong chắc là sẽ ổn thôi."

Cảnh Thiên Hách vuốt mặt, gật mạnh đầu: "Vậy làm phiền dì rồi."

"Có gì đâu, mẹ cháu đi sớm, cha cháu lại không đáng tin, một người làm dì như dì không quản cháu thì còn ai có thể quản được nữa, cứ coi dì như mẹ cháu đi, không cần phải khách sáo."

Vương Tinh Hà nhìn gương mặt gầy nhom của cháu trai mà không khỏi đau lòng, trời thấy mà thương, cho dù có lớn bao nhiêu nhưng một đứa trẻ mất mẹ cũng vẫn đáng thương, ở trong mắt người cha kia của anh ta chỉ có mỗi cô vợ thứ hai, chứ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của con trai mình.

Tối hôm ấy, Cảnh Thiên Hách với Thẩm Thiến vẫn tách ra mà ngủ, tuy rằng nửa đêm lại bị đập cho mấy phát nhưng tốt xấu gì cái mạng nhỏ cũng vẫn còn.

Đợi đến lúc ăn cơm vào buổi sáng, Vương Tinh Hà nói định đi tìm vị thiên sư mà mình đã hỏi thăm được vào tối hôm qua, Lưu Thiết vừa vặn đi từ trên lầu xuống, nghe được câu này của mẹ mình mà đột nhiên bật cười.

"Mẹ muốn tìm người có thể bắt được quỷ cũng không dễ đâu, hôm qua lúc nướng thịt cừu có hẳn hai người có mặt tại đấy, sớm biết vậy hôm qua đã kêu cậu ta xem cho anh họ rồi!"

Cảnh Thiên Hách và và Vương Tinh Hà ngẩng phắt đầu lên với vẻ ngạc nhiên.

Không biết tại làm sao mà người đầu tiên Cảnh Thiên Hách nghĩ đến trong đầu lại chính là Vệ Miên, ừm, một người khác chắc hẳn chính là người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh cô, Trịnh Hạo.

Vì hôm qua ánh mắt Trịnh Hạo nhìn anh ta rất không đúng, ngược lại, Vệ Miên không hề biểu hiện ra gì cả nhưng Cảnh Thiên Hách cứ cảm thấy cô đã nhìn thấu hết cả, chẳng qua là lười phải nói ra.

Hôm qua anh ta hoa mắt chóng mặt nên không qua bên đó góp vui lâu cho lắm, chỉ tùy tiện ăn vài miếng rồi lại về phòng.

Vương Tinh Hà nhìn về phía Lưu Thiết, giọng điệu cũng trở nên hơi bất mãn: "Vậy sao hôm qua không kêu người ta xem giúp anh họ con luôn đi."

"Trời đất chứng giám, mẹ ruột của con ơi, mọi người cũng chưa từng nói anh họ bị cái thứ đó ám thì làm sao con biết được?"

"Con không biết vậy không biết mở mồm ra hỏi à? Có mồm để làm gì, ngày nào cũng chỉ biết ăn!"

Nếu đã tìm được người có thể xử lý này, trong lòng Vương Tinh Hà cũng coi như đã buông được một tảng đá to, bà ta cũng có lòng dạ cãi nhau với con trai mấy câu, hai người câu qua câu lại khiến cho bầu không khí vốn dĩ áp lực trên bàn cơm cuối cùng cũng dịu đi không ít.

Đợi ăn cơm xong, Lưu Thiết trực tiếp gọi điện thoại tới cho Trịnh Hạo.

Vừa mới nối máy là cái giọng thèm đòn của Trịnh Hạo đã vang lên: "Sao thế, bây giờ cũng đến lúc ông tới cầu tiểu gia rồi à? Hôm qua lúc tôi kêu ông nhường cái đùi cừu cho tôi, ông đã làm gì ấy nhỉ, sao tôi lại không nhớ được nữa rồi?"

Lời nói vừa định phun ra khỏi miệng của Lưu Thiết chợt mắc nghẹn lại trong cổ họng, anh ta còn có gì không hiểu nữa, thằng nhãi Trịnh Hạo này chỉ đang đợi mình gọi điện tới thôi!

Hôm qua hai người họ tranh nhau một cái đùi cừu cuối cùng, Lưu Thiết không hề có một chút suy nghĩ mình là chủ nhà một tí nào cả mà trực tiếp cầm lên gặm liền vài miếng, sau đó mới bỏ xuống bát ăn từ từ, khiến cho Trịnh Hạo tức đến trợn trừng mắt, liên tiếp hô rồi anh ta sẽ phải hối hận.

Hóa ra vẫn đang ngồi đó đợi mình à, phải nói là thằng nhãi này chẳng có lấy một suy nghĩ tốt đẹp nào hết.

Hai người tôi một câu ông một câu, không ai chịu nhường ai, cuối cùng phải kết thúc bằng một cú vả của bà Vương Tinh Hà đối với Lưu Thiết.

"Được rồi, tôi dẫn anh ho toi tới nhà ông nhé."

"Không cần, hai người tới Bích Thủy Viên Lâm đi, tôi đang ở nhà sư thúc của tôi."

Sư thúc đã nói chuyện lần này cũng được tính là một bài kiểm tra nhỏ đối với anh ta, xem thành quả học tập của anh ta trong khoảng thời gian này thế nào, nếu làm tốt thì sẽ thưởng cho anh ta.

Sư thúc ra tay xưa nay hào phóng, đồ không tốt thì sẽ không lọt được vào tầm mắt của cô đâu.

Nhìn xem, anh cả của anh ta đã ngưỡng mộ đến sắp khóc luôn rồi kìa.

Rất nhanh, Lưu Thiết đã lái xe chở cả gia đình qua bên này, ngoại trừ người trong cuộc là Cảnh Thiên Hách và Thẩm Thiến ra thì Vương Tinh Hà và cha Lưu cũng đi cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận