Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 233: Tăng Giá Rồi

.



Chương 233: Tăng Giá Rồi

Chương 233: Tăng Giá Rồi

Tống Giai vội vàng bước lên một bước, nói với Vệ Miên với vẻ mặt nhiệt tình: "Vệ đại sư, làm phiền cô phải đích thân qua đây một chuyến quá, thật sự rất xin lỗi!"

Vệ Miên nhếch khóe môi kéo ra một độ cong hơi xa cách: "Không có gì, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi."

Cảm giác được Vệ Miên không muốn nói mấy lời khách sáo, Tống Giai cũng thu lại thói quen nói chuyện bình thường mà trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Tống Giai là cô nuôi dạy trẻ của trường mẫu giáo Thứ Bảy, bình thường cũng phải giao tiếp qua lại với căn tin của trường, nếu mối quan hệ tốt thì có thể không cần trả tiền mà trực tiếp đi vào ăn luôn.

Gần đây, trong nhà ông chủ Vương ký hợp đồng với căn tin xảy ra chút chuyện, vừa vặn thời gian ký hợp đồng cũng sắp đến hạn.

Đồng thời cũng có mấy bên ngỏ ý muốn ký hợp đồng, Tống Giai với chồng cũng nhân cơ hội này đăng ký với công ty ẩm thực, dự định tham gia cạnh tranh, cho nên cô ta muốn nhờ Vệ Miên giúp mình bói xem cuối cùng có thể cạnh tranh thành công hay không.

Nói trắng ra chính là muốn Vệ Miên bói xem cái giá cao nhất là bao nhiêu.

"Một vạn." Vệ Miên há mồm báo giá.

"Hả? Thấp như vậy hả?" Tống Giai lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Làm sao có khả năng chứ? Thế này cũng thấp quá rồi thì phải?

Căn cứ theo những gì cô ta đã biết trước đó thì ông chủ Vương bao thầu một năm phải hơn ba mươi vạn, nếu bây giờ đã phải cạnh tranh, trường mẫu giáo chắc hẳn sẽ có ý nâng giá lên cao hơn, theo như cô ta nghĩ thì kiểu gì cũng phải trên bốn vạn.

Vệ Miên thấy cô ta hiểu lầm còn có lòng tốt giải thích: "Tôi nói là tìm tôi xem bói cũng được thôi, một lần giá một vạn."

Ba người vốn đang ngồi trên băng ghế dài trong công viên nhỏ, lúc này, Tống Giai lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nói: "Không phải một nghìn thôi sao? Trước đây toàn là một nghìn thôi cơ mà!"

"Tăng giá rồi." Vệ Miên nói với giọng lạnh nhạt.

Người phụ nữ trước mặt này có nét mặt nhẹ nhàng, đôi mắt tròn, thoạt nhìn chỉ là tướng mặt bình thường.

Nhưng lông mày cạo sắc như dao, xương nhô lên rõ ràng, chóp mũi và cánh mũi mỏng, hơn nữa, da thịt trên mũi còn bị kéo rất căng, không hề có một tí thịt nào cả, người như vậy trong nhân tướng học gọi là mũi kiếm phong.

Người có dáng mũi như thế, phần lớn đều chanh chua, thích chiếm những món lợi nhỏ cho nên Vệ Miên mới phải nói rõ ràng giá trước khi xem bói.

Tống Giai đã hoàn toàn ngây người rồi, trước đó người thân kia của cô ta nói với cô ta rằng giá xem bói một lần là một nghìn đồng nên cô ta mới nghĩ có bói hay không cũng được. Nhưng nếu là một vạn đồng thì cô ta lại không bằng lòng cho lắm.

Sắc mặt của Tống Giai thay đổi như chong chóng, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười hơi lúng túng: "Vậy... vậy cũng được, nhưng chắc là bói chuẩn chứ?"

Vệ Miên hừ nhẹ: "Không chuẩn thì cô cứ tới tìm tôi đòi tiền."

Vừa nghe nói không chuẩn còn có thể trả lại tiền là trong lòng Tống Giai lập tức đỡ hơn rất nhiều, sau đó chuyển khoản cho Vệ Miên với thái độ vẫn có thể nói là sảng khoái.

Vệ Miên kêu cô ta báo sinh thần bát tự, ngoài mặt nhìn thấy là đang bấm ngón tay tính toán, nhưng trên thực tế, chỉ trong chớp mắt cô đã mở thiên nhãn ra.

Một vài chuyện không liên quan đến buổi đấu thầu lướt qua trước mắt trước, Vệ Miên chỉ liếc mắt nhìn một cái đã xong, cũng đã ghi nhớ được đại khái.

Sau đó hình ảnh chuyển đến một nơi trông giống phòng họp.

Bên trong có rất nhiều người ngồi, khu vực trên cùng có mấy người đàn ông và phụ nữ mặc đồ công sở, trên màn hình LED đằng sau nhảy ra vài con chữ: Cuộc họp đấu thầu cạnh tranh nhà ăn của trường mẫu giáo Thứ Bảy.

Cuộc đấu thầu lần này áp dụng hình thức bí mật, các công ty ẩm thực sẽ viết cái giá lên hồ sơ đã được chuẩn bị từ trước, sau đó nhân viên công tác sẽ thống nhất đi thu, người trả giá cao nhất sẽ trúng thầu.

Mấy công ty ẩm thực này đều đã điều tra về trường mẫu giáo từ trước, xác định mình có tố chất và năng lực nhận thầu căn tin thì mới đồng ý cạnh tranh với đối phương.

Vệ Miên trực tiếp nhảy đến trước mặt, nhìn thấy cuối cùng chúc mừng công ty ẩm thực "Ăn thật vui vẻ" đấu thầu thành công với mức giá 499. 999 tệ.

Vệ Miên cúi mắt, sau đó quay sang nhìn Tống Giai vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt mong chờ: "Giá trúng thầu là năm mươi vạn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận