Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 197: Nước Dãi Chảy Ra Ngoài

.



Chương 197: Nước Dãi Chảy Ra Ngoài

Chương 197: Nước Dãi Chảy Ra Ngoài

Vừa rồi Vệ Miên đã dùng ngọc cốt phiến tấn công thứ đó, bây giờ lại muốn dụ nó ra ngoài, chỉ sợ sẽ phải tốn rất nhiều sức lực, có điều, hiện trường máu me đầy đất thế này rất hợp khẩu vị của nó, chắc hẳn thứ đó sẽ ra ngoài thôi nhỉ?

Cô liếc mắt nhìn quanh căn phòng khách một lượt, phát hiện ra rèm cửa vẫn chưa kéo bèn vội vàng đi qua kéo rèm che nắng lại, căn phòng lập tức hoàn toàn chìm trong bóng tối, ngược lại cũng thỏa đáng rồi đấy.

Vệ Miên kêu Mạnh Vân và Tưởng Tam Xuyên tạm thời quỳ trước bàn tế.

Bóng tối khiến người sợ hãi, lúc này, Tưởng Tam Xuyên chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn như con chi chi, đến quỳ cũng quỳ không nổi.

Ngược lại, Mạnh Vân vẫn luôn sợ hãi lại rất có thể chống đỡ được, từ sau khi Vệ Miên nói xong là cô ta dẫn đầu quỳ ngay trước tế phẩm.

Hai tay cô ta chắp lại vái, trong bóng tối hoàn toàn không nhìn thấy trên bức tranh kia có những gì nhưng càng không nhìn thấy, lại càng khiến lòng người hoàn toàn rét run, Vệ Miên đi lên gỡ lá bùa xuống.

Cô nhắm mắt, lúc lại mở mắt ra thì thiên nhãn cũng đã mở, căn phòng vốn tối đen như mực lại có sự thay đổi trong mắt cô.

Bây giờ, cô có thể nhìn thấy đủ các loại khí khác nhau, cơn giận tản ra trên người Tưởng Tam Xuyên và Mạnh Vân, thứ đang tản ra linh khí hơi yếu bên ban công là hoa cỏ, còn quyển trục kia lại là tà khí như có như không, từng sợi nối nhau lượn lờ trong không khí.

Vệ Miên dán một lá bùa giấu khí tức cho mình, chỉ cần thực lực không vượt qua cô quá nhiều thì hoàn toàn không thể cảm giác được chỗ này vẫn còn một người nữa.

Mạnh Vân khẩn cầu như đi vào chùa miếu, ba lạy chín dập đầu đối với bức tranh, miệng còn luôn lẩm bẩm gì đó, thậm chí còn hứa hẹn nếu thần tiên trong bức tranh ra ngoài thì sau này cứ mùng một và mười lăm hàng tháng sẽ cung phụng tế phẩm có quy cách cao hơn.

Về một điểm này thì Tưởng Tam Xuyên vô cùng khâm phục vợ mình, một người bình thường nhát gan nhưng vào thời khắc mấu chốt còn mạnh hơn cả anh ta. Lúc này, anh ta cũng lẩm bẩm theo, đợi sau khi lặp đi lặp lại mấy lời này ba lần, hai người mới lặng lẽ dập đầu quỳ trước bàn tế.

Trước khi Vệ Miên phát tín hiệu thì hai người đều không thể đứng dậy, nhưng vào thời điểm này, thời gian lại như ngừng lại, trôi qua một cách vô cùng chậm chạp!

Vệ Miên không hề sốt ruột một chút nào hết, chỉ là hơi hối hận vì vừa rồi tại sao lại không chọn tư thế ngồi, đến bây giờ hai chân đã hơi mỏi rồi.

Bốn mắt tám tai đã tồn tại từ thời đại của Vệ Miên, người cung phụng nó phần lớn là quan viên, dùng để nghe ngóng thông tin của đối thủ chính trị, thậm chí nó còn là một thứ vũ khí sắc bén để phỏng đoán suy nghĩ của bề trên.

Chỉ là thời đại đã thay đổi rồi, cộng thêm thời cuộc bấp bênh suốt một khoảng thời gian rất dài khiến người biết đến thứ này càng ngày càng ít, ngay cả những người tôn thờ hai giáo Phật, Đạo chân chính cũng càng ngày càng ít đi, còn có không ít đạo phương Tây du nhập vào trong nước, cho nên người tin thờ tà thần cũng ít hơn hẳn.

Những chuyện khác thì Vệ Miên không biết nhưng ít nhất cái thứ trước mặt này cũng đã đói được ba năm rưỡi rồi, cô không tin nó lại có định lực tốt đến mức có thể không ra ngoài hưởng dụng?

Đổi vị trí khác để nghĩ thử xem, ai bị bỏ đói hơn ba năm nhìn thấy cơm mà không nhào tới đều là những người có định lực mạnh cả!

Trong bức tranh, bốn tai tám mắt cũng đã rất nóng lòng muốn thử rồi.

Nó không có thực thể, bằng không, Vệ Miên chắc chắn có thể nhìn thấy nước miếng của nó đã nhiễu cả ra. ...

Âm thanh tờ giấy rung lên loạt soạt truyền tới, tầm nhìn của Vệ Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn trà có bức họa kia từ ban nãy.

Trước đó chỉ là một bức họa thấp thoáng tản ra tà khí nhưng dường như lại đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, một bóng hình màu đen từ từ chui ra khỏi bức họa.

Mới đầu nó còn hơi thăm dò nhưng khi nhìn thấy tế phẩm mê người trên bàn tế đằng trước và mùi máu tươi thơm ngọt ở xung quanh, còn cả tín đồ đang thành kính quỳ trước mặt nữa cuối cùng nó cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, thò đầu từ trong bức họa ra.

Bộ phận thò ra ngoài của nó càng lúc càng nhiều, Vệ Miên vẫn luôn đứng bất động, cái thứ này cực giống con giun, cứ hễ rớt lại một phần là có thể nhanh chóng sản sinh ra toàn bộ cơ thể, cho nên mới nói muốn tiêu diệt triệt để là rất khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận