Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 136: Bạn Cũ

.



Chương 136: Bạn Cũ

Chương 136: Bạn Cũ

Lúc này, cha Kim vẫn chưa liên tưởng đến người mình, thẳng cho đến khi xuống núi nhìn thấy 120 và cảnh sát đều chạy qua đây, bấy giờ ông ta mới hoảng hốt phát hiện ra trên núi đã xảy ra sự cố.

Khi ấy, ông ta hoàn toàn không biết chuyện này còn có thể có liên quan đến mình mà chỉ lắc đầu, cảm thán với mẹ Kim vài câu, e rằng người nhà bọn họ sẽ đau lòng chết mất.

Có điều, mấy thứ như vậy chỉ cần không xảy ra trên người mình thì mọi người cũng chỉ là nghe qua một tin tức mà thôi.

Mà lúc này, 120 tham gia cứu hộ và nhân viên công tác của khu thắng cảnh phát hiện ra đó chỉ là một cáp treo trống không mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, không có thương vong là được!

Một người trong số đó đi lên kiểm tra nguyên nhân rớt cáp treo, đợi khi anh ta trông thấy số hiệu của cáp treo mới đột nhiên phản ứng lại được.

Đây là cáp treo của đôi vợ chồng già kia, nhưng vì trước khi ngồi lên, ông cụ nhận được một cuộc điện thoại mà không lên nữa, thời gian bị kéo dài không ít khiến cho người đằng sau cũng không thể lên, cho nên mới trở thành cáp treo trống.

Nhân viên công tác chỉ có thể thầm than một tiếng hai người này mạng lớn, không biết đã phải tích bao nhiêu phúc mới may mắn được đến vậy.

Mà sự cố ở khu thắng cảnh cũng nhanh chóng được đẩy lên hot search, vì trong đó không có người nên nó cũng nằm ở cuối bảng hot search.

Kim Chí Linh đọc được tin tức này cũng không nhịn được mà lại khóc một trận, trong lòng vừa thấy may mắn vừa thấy sợ hãi.

Đợi sau khi cô ta xác định cha mẹ đã trở về khách sạn, lúc này mới gọi điện thoại kể lại hai năm rõ mười sự việc cho bọn họ biết, hai ông bà cụ đều cảm thấy cả người lạnh toát, vội vàng trở về thành phố Thanh Bình ngay trong đêm. ...

Gần đây, cuối cùng thì nhà họ Lâm cũng đã bước ra khỏi nỗi đau mất con gái, biết được con gái không phải vì oán trách gia đình nên mới tự sát khiến tâm bệnh của mẹ Lâm cũng vơi đi hơn phân nửa.

Cộng thêm hồi đó đã tốn tiền nhờ vị đại sư có bản lĩnh kia làm pháp sự cho Thiến Thiến, để kiếp sau cô ta nhất định được đầu thai tốt mà mẹ Lâm cũng đã hoàn toàn bình phục.

Trưa hôm nay tan làm, Lâm Tử Hàng hẹn gặp một người bạn đại học.

Trước đây, người bạn học này đã ra nước ngoài vài năm, mới vừa về nước từ một tháng trước nhưng hồi đó công ty rất bận nên hai người không có nhiều thời gian ôn lại chuyện cũ.

Lâm Tử Hàng đợi trong quán cà phê bên dưới tòa nhà công ty, không bao lâu sau đã có một người đàn ông với vóc người cao lớn đẩy cửa bước vào.

"Lão Khúc!"

"Lão Lâm!"

"Ha ha ha!"

Hai người cụng nắm đấm sau đó ôm nhau một cái, chào hỏi nhau như vô số lần đã làm hồi còn ở đại học.

Bây giờ Lâm Tử Hàng đang làm việc tại công ty quảng cáo của nhà mình, từ lúc bắt đầu lên đại học, cứ mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông là anh ta đều đến công ty nhà mình để làm quen với nghiệp vụ, sau khi tốt nghiệp còn trực tiếp làm việc từ tầng cơ sở.

Bây giờ cũng đã ngồi vào vị trí chủ quản một bộ phận.

Khúc Bác Văn là bạn học hồi đại học của Lâm Tử Hàng, rõ ràng hai người bọn họ không cùng một khoa nhưng lại được chia cho cùng một ký túc xá, âu cũng gọi là duyên phận.

Hồi còn đi học, tình cảm giữa hai người rất tốt nên sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì liên lạc với nhau, có thể nói là những người bạn có tam quan hợp nhau hiếm có.

"Trán ông bị làm sao thế kia?" Lâm Tử Hàng chỉ vào một vết bầm tím ở góc trán của đối phương, hỏi.

Khúc Bác Văn giơ tay sờ một cái, vẫn không nhịn được mà xuýt xoa.

"Thôi đừng nói, hôm qua bất cẩn ngã đấy."

Anh ta là sinh viên khoa lịch sử, có điều, phương hướng tấn công chính của anh ta là nghiên cứu văn hiến, ngày nào cũng chào hỏi thân mật với mấy quyển sách sử dày cộp kia.

Chỉ nhìn ngoại hình của anh ta rất khó khiến người nào có thể liên kết được anh ta với nghiên cứu văn hiến.

Bởi vì Khúc Bác Văn cao gần một mét chín, hơn nữa dáng người còn cường tráng, những lúc rảnh rỗi anh ta khá thích tập thể hình, cơ bắp trên người không thua gì mấy chủ kênh tập thể hình kia.

Lúc ở đại học đánh nhau với phòng ký túc bên cạnh, chỉ một mình Khúc Bác Văn đã có thể đập bẹp một đám trong một giây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận