Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 641: Đá con chồn một cước

.



Chương 641: Đá con chồn một cước

Chương 641: Đá con chồn một cước

Nhưng lúc này im lặng lắng nghe lại đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa, khiến người nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không?

Vệ Miên duy trì nhịp thở lúc ngủ thế nhưng đôi mắt lại khép hờ, đầu óc dần dần tỉnh táo, cả người cũng càng lúc càng tỉnh táo hơn.

Qua một lúc lâu, lâu đến mức Vệ Miên bắt đầu nghi ngờ có khả năng mình thật sự đã nghe nhầm rồi thì đột nhiên lại có tiếng động truyền tới.

Tiếng động đó nhỏ nhặt vụn vặn, không giống tiếng bước chân người cho lắm.

Vệ Miên đột nhiên lăn xuống giường, quát khẽ một tiếng: "Ai?"

Sau đó "tách" một tiếng, bật đèn ở đầu giường lên.

Cô đứng dậy đã truyền tới động tĩnh rất lớn tới cái giường, cộng thêm một tiếng quát vừa rồi nữa, Phùng Tĩnh cũng choàng tỉnh theo.

Cô ấy mở đôi mắt hơi nhập nhèm của mình ra, đầu óc vẫn còn mơ hồ, hỏi một câu với giọng ngái ngủ: "Sao thế?"

Vệ Miên vốn còn tưởng có trộm vào phòng nhưng đợi khi cô bật đèn ở tủ đầu giường lên mới phát hiện ra bên cạnh sô pha có một con chồn mang bộ lông rất đẹp.

Con chồn vàng này có thể hình cực lớn, thật sự là lớn đến hiếm gặp. Chồn là động vật có vú cỡ nhỏ và trung, nhưng con chồn này lại có thể hình ngang với một con mèo trưởng thành.

Hai chi trước của nó chụm lại với nhau như con người, đôi mắt nhìn thẳng vào Vệ Miên, lóe lên tia sáng u tối, đối với việc Vệ Miên đột ngột nhảy xuống giường bật đèn, nó cũng hơi bị dọa sợ.

Một người một chồn đối diện với nhau chưa đến nửa giây thì con chồn vàng kia lao vọt ra cửa như phát điên.

Cũng phải đợi khi nó cử động thì Vệ Miên mới nhìn ra được cái thứ này vốn đang ôm một vật màu vàng quen thuộc trong móng vuốt.

Trông rất giống lá bùa tích trữ linh khí mà Vệ Miên đã vẽ trên núi ngày hôm nay.

Cô nhấc chân đuổi theo, thuận tay vớ lấy chiếc dép ném về phía con chồn.

Đó chính là lá bùa duy nhất sau rất nhiều thử nghiệm, vẽ bừa bãi lung tung mới thành công được, cô còn đang định mang nó về tiếp tục nghiên cứu, vậy mà cái thứ khốn nạn này lại tới đây ăn trộm.

Con chồn bị Vệ Miên dùng dép lê đập trúng một phát cũng chỉ giảm tốc độ chạy trốn của nó xuống, có điều, chút giảm thiểu này cũng đã đủ để Vệ Miên đuổi kịp được nó, cô cầm một chiếc dép lên đập bốp bốp hai bát vào mặt con chồn.

Trực tiếp đánh nó ngu người luôn, bàn tay đang ôm lá bùa cũng buông lỏng.

Nhân lúc này, Vệ Miên giơ tay cướp lá bùa kia lại, sau đó đá một cước vào mông con chồn.

Tuy rằng lá bùa đã được cướp về từ tay con chồn nhưng nó vốn được gấp rất gọn gàng đã bị làm hỏng, linh khí lọt ra, lá bùa này cô đã phải thử n lần mới vẽ ra được cũng coi như uổng phí hết.

Vệ Miên tức đến mức lại đá con chồn kia thêm một cước.

Con chồn hơi cong người, nhe răng trợn mắt một cách vô cùng khoa trương đối với Vệ Miên, trong miệng còn phát ra tiếng chít chít uy hiếp.

Vừa rồi nó bị Vệ Miên dùng dép lê vả vào mặt, cho dù dép lê đi trong phòng không bẩn nhưng vẫn bị đánh rối lông, cũng làm bớt đi một chút vẻ thong dong của trước đó, trông nó bây giờ có hơi chật vật và ủ rũ.

Về mặt thể hình, suy cho cùng con người vẫn to lớn hơn chúng quá nhiều, một cước của Vệ Miên đá con chồn bay đi rất xa, khiến nó ngã lăn xuống đất với một tư thế không được đẹp cho lắm, cho dù nó đã nhanh chóng bò dậy nhưng cái mông vẫn đau.

Lúc này, Phùng Tĩnh cũng đã sợ hãi tỉnh táo trở lại, cô ấy vội vàng đứng dậy, trong giọng nói mang theo vẻ sợ hãi: "Đậu má, cái thứ gì thế?"

"Chồn, cậu cẩn thận một chút."

Vệ Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của con chồn, cái thứ này chắc chắn cũng có chút linh tính, đôi mắt to bằng hạt đỗ đen kia đang lặng lẽ đối diện với cô.

Ngoại trừ cơn giận mới đầu ra, vậy mà nó lại nhanh chóng điều chỉnh xong tâm trạng, còn rất là điềm tĩnh!

Mà lúc này, con chồn vàng vốn đang rất bình tĩnh cũng cảm giác được sự biến mất của linh khí bên trong lá bùa, ánh mắt của nó lập tức thay đổi.

Nó lại giương nanh múa vuốt với Vệ Miên, hai chi trước khua tay múa chân, bộ dáng đó làm cứ như linh khí biến mất là tại Vệ Miên đã giở trò quỷ vậy, là cô cố tình!

Vệ Miên không để ý đến mấy tiếng kêu chít chít chít chít kia của nó mà trực tiếp cầm cái dép lê lên huơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận