Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 297: Phùng Hiến Cương

.



Chương 297: Phùng Hiến Cương

Chương 297: Phùng Hiến Cương

Thanh toán xong, Phùng Hiến Cương nôn nóng đeo ngọc phù lên cổ mình, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà anh ta lập tức cảm thấy thoải mái dễ chịu, cứ như thể một vài căn bệnh vặt vãnh không thể nói ra trên người kia đã biến mất sạch.

Chỉ là loại cảm giác này vô cùng vi diệu, anh ta cũng không biết miêu tả thế nào nên chỉ có thể quy lại là miếng ngọc phù này thật sự có hiệu quả.

Thật ra cảm giác của Phùng Hiến Cương không sai vì Vệ Miên đã chồng thêm một bùa trừ bệnh cỡ nhỏ lên bùa bình an này.

Bùa trừ bệnh có khả năng bảo vệ và chữa lệnh to lớn đối với bệnh tật và ôn dịch, đeo nó trong một khoảng thời gian dài còn có thể phòng ngừa một vài bệnh truyền nhiễm, cũng có công năng chữa trị nhất định đối với căn bệnh nặng của bản thân người đeo, với bệnh nhỏ lại càng là như thế.

Cho nên vừa rồi sau khi đeo ngọc phù lên đã cảm thấy thoải mái dễ chịu, cả người nhẹ nhàng, chứng tỏ năm giác quan của anh ta nhạy bén hơn người bình thường.

Đeo ngọc phù lên người rồi, trong lòng Phùng Hiến Cương cũng nhẹ nhõm hơn, lúc này mới có lòng dạ buôn dưa lê với Trần Đại Bằng: "Chuyện mà ông kể với tôi lần trước ấy, không phải bảo thằng ranh Phùng An Luân kia đã mạo danh ông, lén lút gây chuyện hay sao?"

"Đúng rồi, sao thế?" Trần Đại Bằng đáp với vẻ khó hiểu, không biết tại sao anh ta lại nhắc đến chuyện này.

Trên gương mặt của Phùng Hiến Cương lộ ra nụ cười xấu xa: "Tôi đã tiết lộ tin này cho Lý Thái khoa Trung văn rồi!"

"Lý Thái á?" Trần Đại Bằng không nhớ nổi người này là ai.

"Chính là người đó ấy." Phùng Hiến Cương nháy mắt với anh ta, làm ra một động tác đẩy gọng kính: "Lý Thái."

Trần Đại Bằng bừng tỉnh, lập tức nhớ ra người này là ai.

Lý Thái là một trong tứ đại tài tử của khoa Trung văn, nghe nói gia đình đơn thân, sống cùng cha đến lớn, hình như cha của anh ta làm việc ở đơn vị nghiên cứu khoa học nào đó, dù sao cũng rất lợi hại.

Tính cách của cái cậu Lý Thái này khá cao ngạo, chỉ thích làm việc một mình, lúc ở trường học cũng không có bạn bè gì hết, chẳng qua anh ta có vẻ ngoài đẹp trai, lại đeo một cặp kính trông càng nho nhã lịch sự hơn, cộng thêm cái danh tài tử khiến cho nữ sinh trong trường học theo đuổi anh ta cũng không ít.

Nhưng Lý Thái đều từ chối một cách vô cùng lạnh lùng.

Suốt bốn năm đại học mà anh ta chưa từng có bất cứ một mối quan hệ mập mờ với một nữ sinh nào hết.

Rất nhiều người trong trường học thậm chí còn nghi ngờ anh ta không phải lạnh lùng mà chính là gay.

Trần Đại Bằng và Phùng Hiến Cương cũng rất tình cờ phát hiện ra bí mật của Lý Thái, thật ra anh ta cũng có người mà mình thích và người đó chính là Cao Vân Lan.

Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lý Thái chưa bao giờ để lộ suy nghĩ này của mình ra, mà chỉ lặng lẽ yêu thầm.

Lúc Cao Vân Lan qua đời thì bọn họ đã tốt nghiệp từ lâu rồi, cho nên Phùng Hiến Cương cũng không biết Lý Thai có biểu hiện thế nào, chẳng qua, nếu đối phương đã yêu thầm Cao Vân Lan suốt bốn năm, vậy sau khi biết được tên đầu sỏ khiến cho cô ta tự sát cũng sẽ không không làm gì cả.

Cho nên , Phùng Hiến Cương cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì mà lại tiết lộ chuyện này cho Lý Thái hay.

"Ông nói cho cậu ta biết để làm gì, chỉ tổ khiến người đau lòng hơn thôi, nói không chừng bây giờ cậu ta đã có gia đình riêng rồi!"

Trần Đại Bằng không tán đồng, tuy rằng anh ta cảm thấy Phùng An Luân quả thật rất khốn nạn trong chuyện này nhưng cũng không thể trách mình đối phương, Cao Vân Lan kia cũng quá khờ khạo, người đã lớn tuổi thế rồi mà không có một chút khả năng phân biệt nào hết.

Trên gương mặt Phùng Hiến Cương thoáng hiện qua vẻ phức tạp: "Cậu ta chưa đâu, vẫn còn độc thân đấy."

Đã tốt nghiệp được mười năm rồi nhưng Lý Thái vẫn còn độc thân.

Trần Đại Bằng lập tức cạn lời, thật lâu sau mới thở dài một tiếng. Khi ấy, nếu Cao Van Lan chọn Lý Thái, hoặc nếu Lý Thái bày tỏ suy nghĩ của mình đối với Cao Vân Lan thì bây giờ nào đến mức độ này chứ.

"Cậu kể với cậu ta rồi sau đó thì sao, Lý Thái nói thế nào?"

Phùng Hiến Cương lắc đầu: "Cậu ta chẳng nói gì cả."

Bạn cần đăng nhập để bình luận