Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 213: Tên To Con Và Con Gà Con

.



Chương 213: Tên To Con Và Con Gà Con

Chương 213: Tên To Con Và Con Gà Con

Không biết tại làm sao mà sau khi ném lá bùa đó đi, anh ta cứ cảm thấy trong lòng bức bối, hơi hoảng hốt hoang mang.

Anh ta lại cất lá bùa vào trong túi, sau đó tiếp tục vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc với mọi người.

Mấy người chia nhau làm việc, trước đây em họ của Khưu Thu từng theo người ta học tạo hình bong bóng, lúc này, mọi người thổi bóng xong sẽ buộc lại theo yêu cầu của em họ Khưu rồi đưa qua, cô ta sẽ phụ trách tạo hình.

Mấy người bọn họ làm theo nhưng tốc độ vẫn không nhanh được, cũng may mà bọn họ vẫn còn thời gian tận nửa ngày, hoàn toàn có thể làm kịp.

Một buổi sáng hôm nay trôi qua trong quá trình bận rộn, đến buổi trưa, mọi người ăn cơm ở quán sủi cảo gần đó rồi lại quay về tân phòng tiếp tục trang trí.

Đang nói chuyện cười đùa thì đột nhiên nghe thấy trong hành lang của tòa nhà truyền tới những tiếng la hét ầm ĩ.

"Mở cửa! Mở cửa cho tao, con đàn bà thối, mày mở cửa cho tao ngay!"

Đồng thời cũng truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm.

Phùng Siêu đang đứng ở vị trí cách cửa lớn gần nhất, anh ta nghe thấy tiếng bèn vội vàng chạy qua đó, định dẫn người này đi trước khi đối phương hét lên một lần nữa. Ngày mai người anh em tốt kết hôn rồi, anh ta không muốn bị bất cứ một chuyện gì phá hỏng hết.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài có một người đàn ông hùng hổ đứng đó.

"Anh là ai? Muốn tìm ai?"

Vừa nhìn người tới đã biết uống không ít rượu rồi, cả người nồng nặc hơi men, hai con mắt còn sắp không mở lên nổi.

Cả người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nhất là cái logo to đùng ở trước ngực kia cứ như thể sắp đâm vào mắt người ta vậy.

Anh nhìn cánh cửa được mở ra nhưng không nói gì cả, chỉ có một đôi mắt bất thiện là liếc qua người Phùng Siêu từ trên xuống dưới, nhìn tận nửa phút rồi đột nhiên phát ra một tiếng khinh bỉ.

"Là mày à, trông cứ như con gà con, lấy cái gì mà so với lão tử?"

Phùng Siêu: "..."

Con gà con?

Anh ta á?

Có con gà con cao một mét tám không?

Có điều, so với người trước mặt thì anh ta quả thật có thể tính là một con gà con đi, đối phương cao xấp xỉ anh ta nhưng cân nặng lại phải hơn cả hai anh ta cộng lại.

Phùng Siêu còn chưa kịp nói gì thì tên to con lại tiếp tục mở miệng: "Lão tử không nhìn ra được cái đám ẻo lả như chúng mày có gì tốt, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, ngoại trừ mỗi bản mặt miễn cưỡng có thể nhìn được ra thì còn có gì nữa hả?"

"Con đấy muốn nhà, lão tử mua cho nó hẳn một căn hộ hai tầng ở Công Viên Nhất Phẩm, nó muốn xe, lão tử lại mua cho nó một con Mercedes, lão tử còn mua nhiều hàng LV gì đó cho nó, còn cả Hương... Hương Nại Nại gì đó, lão tử còn không tính là yêu nó thật lòng hay sao? Đến ngay cả vợ ở nhà mà lão tử còn chưa từng nói nhiều như thế nữa nhé!"

Lúc này, Phùng Siêu vẫn cho rằng đối phương đi lộn nhà vì uống quá nhiều, muốn tìm một người để bóc phốt, nhưng khi nghe đến đây cuối cùng anh ta cũng hiểu được, đã có vợ ở nhà rồi, nói vậy chắc hẳn người trong câu chuyện kia là bồ nhí.

Nghĩ đến thì ông anh này cũng thảm thật đấy, mua nhà, mua xe cho cô bồ nhí này, lại còn mua không ít những món quà xa xỉ, kết quả cô bồ nhí lại đi tìm một tên ẻo lả khác?

Chắc là ý này đi.

Nếu là bình thường thì có khả năng Phùng Siêu sẽ chế nhạo ông anh này vài câu nhưng lúc này, anh ta cũng đang ở nhà của người anh em tốt giúp làm việc, mà việc trong tay lại nhiều, không có lòng dạ đâu mà châm biếm người khác.

"Được rồi ông anh..."

Đang định tiễn người này đi thì đột nhiên tên to xác này kéo anh ta ra, phưỡn cái bụng bon chen vào bên trong: "Con đàn bà họ Khưu kia, Khưu Thu! Lão tử tốt với cô như thế mà cô lại mang thai đứa con của lão tử gả cho một thằng ẻo lả hả?"

Vừa rồi trong phòng vẫn còn tiếng cười đùa lại đột nhiên tắt ngúm.

Mà lúc này, cô dâu vốn đang đỏ mặt tưng bừng, mang theo nụ cười hạnh phúc, sắc mặt lại lập tức trở nên trắng bệch.

Cả người Khưu Thu không nhịn được mà bắt đầu run lên.

Mấy cô gái đang giúp đỡ ở bên cạnh đều đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi mấy người bọn họ chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhưng âm thanh ở trong phòng lớn hơn nên nhất thời, bọn họ cũng không phân biệt được bên ngoài đã nói những gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận