Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 189: Mời Em Xem Thử

.



Chương 189: Mời Em Xem Thử

Chương 189: Mời Em Xem Thử

"Lão Khương! Lão Khương!"

Giáo sư Chu liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ mà lập tức vui sướng hẳn lên, ông cụ vội vàng thấp giọng gọi người bạn già tới xem.

Từ ban nãy là Khương Hân đã nghe thấy tiếng khóc dần dần dừng lại, bà ta đã sớm không nhịn được nữa, lúc này vội vàng đi vào trong phòng và hiển nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng đang ngủ của đứa cháu gái.

Hai vợ chồng hiếm khi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau khi tiếng khóc dừng, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.

Giáo sư Chu cuối cùng cũng có thời gian ở nhà đọc sách, hai vợ chồng cùng hưởng thụ một đêm yên tĩnh hiếm có.

Ngủ đến nửa đêm, Khương Hân còn lén lút rời giường xem đứa trẻ, đứa bé vẫn luôn rất ồn ào đột nhiên có thể ngủ say giấc khiến bà ta rất sợ đã xảy ra vấn đề gì đó. Bà ta dùng ngón tay dò thử bên dưới mũi cháu gái xem còn thở hay không.

Sau khi xác nhận đúng là đang ngủ thật mới hơi yên tâm một chút.

Giáo sư Chu ngủ một giấc rất ngon, ngày ôm sau rời giường tinh thần rất phơi phới.

Đợi lúc ông cụ đi xem đứa cháu gái nhỏ, chỉ thấy con bé đã dậy từ lâu rồi, đang ngồi bên giường chớp đôi mắt to như hạt nho đen, hàng lông mi chớp như cánh quạt, không khóc cũng không gào.

Nhìn thấy giáo sư Chu thức dậy, cô bé còn vẫy tay với ông ta một cách vô cùng đáng yêu.

Trái tim của giáo sư Chu lập tức mềm nhũn. ...

[Bạn học Vệ Miên có thời gian không, cô có một người bạn gần đây xảy ra chút chuyện, muốn giờ em qua xem giúp. ]

Hôm nay Vệ Miên đang nghe giảng thì đột nhiên di động rung lên, cô lén lôi ra nhìn, phát hiện là người hướng dẫn Kim Chí Linh gửi tới.

Ngón tay của Vệ Miên di chuyển, đáp một chữ "được ạ."

Tiếng chuông tan lớp vang lên, Vệ Miên và Phùng Tĩnh đi theo dòng người ra khỏi phòng học, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy Kim Chí Linh dẫn theo một người đàn ông đứng trong hành lang đợi cô.

Nhìn thấy Kim Chí Linh, các bạn học tới tấp chào hỏi.

Kim Chí Linh cũng mỉm cười đáp lại, đợi cô ta nhìn thấy Vệ Miên ra ngoài bèn vội vàng vẫy tay với cô, sau đó quay đầu nói gì đó với người đàn ông bên cạnh rồi hai người cùng nhau đi về phía Vệ Miên.

"Đây là chồng cô, Điền Anh Kiệt." Kim Chí Linh giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Vệ Miên, sau đó lại nói với Điền Anh Kiệt: "Đây chính là Vệ Miên mà trước đó em đã nói với anh."

"Chào cháu."

Vệ Miên cũng gật đầu chào hỏi anh ta, lại thấy Điền Anh Kiệt giơ tay hình như là muốn bắt tay với cô.

Vệ Miên hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên có người định bắt tay cô đấy.

Chỉ ngây người có một lát thôi nhưng Kim Chí Linh vẫn có thể nhìn ra được vẻ mất tự nhiên của Vệ Miên, còn nữa, sinh viên trong trường học có mấy người từng thấy qua hành động này đâu, cô ta vội vàng đè cánh tay của Điền Anh Kiệt xuống.

"Người muốn tìm em nhờ giúp đỡ là bạn của chồng cô, giờ người ta đang ở bên ngoài chờ, chúng ta vừa đi vừa nói nhé?" Kim Chí Linh vội vàng hòa giải.

Vệ Miên gật đầu, cô nói với Phùng Tĩnh một tiếng rồi đeo cặp sách đi theo hai người kia ra ngoài.

Phùng Tĩnh phồng má nhìn theo bóng lưng của mấy người kia, cô ta càng ngày càng tò mò không biết Vệ Miên đang làm gì, đến ngay cả người hướng dẫn còn biết nhưng cô ta lại không biết!

Xem ra đợi Vệ Miên về phải dùng đại hình tra hỏi thôi!

Ba người đi bộ ra khỏi trường học, ở cổng trường học có một đôi vợ chồng đang đứng ở ven đường chờ.

Nhìn thấy hai vợ chồng Điền Anh Kiệt và một cô gái trẻ có gương mặt tròn cùng nhau đi ra, hai vợ chồng nhà nọ bèn đưa mắt nhìn nhau, đay là đại sư sao?

Cũng trẻ tuổi quá rồi đấy?

Trong lòng hai người không nhịn được mà nghi ngờ nhưng đằng nào cũng đã đến đây rồi, bây giờ nói không tin hình như lại không được hay cho lắm.

Trong đôi vợ chồng này, người đàn ông tên là Tưởng Tam Xuyên, là học trưởng hồi Điền Anh Kiệt còn là nghiên cứu sinh, vợ anh ta tên là Mạnh Vân, làm việc ở đài truyền hình.

Gần đây trong nhà hai người có hơi không được bình yên cho lắm, ngay cả vẻ mặt bình thường cũng không thể giả bộ ra được, lúc này mới bị Điền Anh Kiệt nhìn ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận