Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 376: Hồn Ma

.



Chương 376: Hồn Ma

Chương 376: Hồn Ma

Trải qua hai ngày này, bà cụ đã sớm chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, bà ta chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì vẫn chưa được gặp mặt các con một lần cuối cùng, cho nên khó tránh khỏi chết rồi vẫn còn không cam tâm.

Nhưng không cam tâm thì đã làm sao, bà cụ nhìn thi thể của mình được cảnh sát đưa vào trong túi đựng xác rồi lại nhìn bọn họ lục tìm và thu thập bằng chứng trong căn nhà của mình.

"Giời ơi, tìm mấy cái đó làm gì, tôi vì phát bệnh cũ không kịp uống thuốc mà thôi, chứ có phải có người hại tôi đâu! Có thời gian này còn không bằng mau chóng thông báo cho con gái tôi còn hơn!"

Bà cụ thấy người ta lục lọi đồ đạc của mình bèn không nhịn được mà lẩm bẩm mấy câu, nhưng cũng không có người nào có thể nghe được.

"Đây là quy trình bình thường khi điều tra án của cảnh sát, phải xác nhận xem có phải bị giết hay không, sau đó sẽ ngay lập tức thông báo cho người nhà."

Viên cảnh sát vừa rồi nghe được câu này của Vệ Miên bèn dựng ngón cái với cô: "Cô gái, cô rất hiểu về phương diện này đấy, có hứng thú sau này thi vào hệ thống công an không?"

Vệ Miên lập tức nở nụ cười, lộ ra một hàm răng đều tăm tắp và trắng như tuyết, đôi mắt của cô cũng cong lại thành vầng trăng khuyết: "Thật sự không có ý đó đâu ạ, tôi học khoa lịch sử, chuyên ngành không đúng rồi!"

Bà cụ rõ ràng cũng đã nghe được lời của Vệ Miên.

Bà ta bay đến bên cạnh cô, thấy tầm nhìn của cô gái trẻ này vẫn luôn di chuyển theo động tác của mình là lập tức vui sướng vỗ đùi một cái: "Ôi chao, cô gái, có phải cô có thể nhìn thấy tôi không?"

Vệ Miên nhếch khóe môi, nhìn hồn phách có mang theo một sợi kim quang nhạt của bà cụ mà mỉm cười.

Xem ra lúc còn sống, bà cụ này đã từng làm không ít việc thiện rồi!

Bà cụ nhìn ra được ý tứ khẳng định từ nụ cười này của Vệ Miên, bà ta lập tức vui sướng hơn, lúc còn sống, bà ta là một người rất thích nói chuyện, nhưng chết được hai ngày lại không có người nào nói chuyện với bà ta, khiến bà ta đã sắp nghẹn muốn chết rồi. Lúc này bắt được một người là chỉ muốn nói thêm vài câu.

"Tôi nói với cô này, cô gái, hôm đó tôi chỉ quên uống thuốc tôi, kết quả lại phát bệnh như vậy. Ôi chao, lúc đó ngã lên ghế sô pha tôi còn nghĩ, phen này sợ là sắp xong rồi, ngay cả một câu di chúc còn chưa kịp để lại mà người đã đi như thế rồi, đợi con gái tôi biết được, cũng không biết sẽ khóc thành ra thế nào nữa!"

Vệ Miên liếc mắt nhìn bà cụ rồi lại đi ra bên ngoài, Vu Phụng Thần và Tiêu Chí Minh vẫn đang đứng ngoài cửa đợi, hai người họ đều sợ người chết nên không dám đi vào.

Bọn họ lần lượt được cảnh sát dẫn qua một bên làm ghi chép, sau khi xác nhận lý do tới đây của mấy người này hoàn toàn hợp lý, lại giữ lại phương thức liên lạc của bọn họ rồi mới thả cho bọn họ rời đi.

Ba người đi vào trong thang máy, bà cụ kia cũng đi theo và vẫn đang tiếp tục lải nhải, bà cụ luôn miệng nói sau khi các con biết được chắc chắn sẽ hối hận vì đã để lại một mình bà ta ở trong nước.

Đột nhiên Vệ Miên mở miệng ngắt lời bà ta: "Bộ bà không oán trách con cái đã không ở bên cạnh mình để tận hiếu hay sao?"

Cô vừa thốt ra câu này đã dọa hai người kia sợ gần chết.

Có điều, Vu Phụng Thần nhanh chóng phản ứng lại được, ông ta nhìn về phía tầm mắt của Vệ Miên đang nhìn, rõ ràng ở chỗ đó không có gì cả nhưng vẫn khiến cả người ông ta lạnh run.

Không phải chứ, hồn phách của bà cụ kia theo tới đây luôn hả?

Bà cụ nghe được câu này lại thở dài một tiếng não nề.

"Có gì đâu mà oán với chẳng trách, đều là con của mình cả, còn nữa, tụi nó đi tha hương cầu thực cũng không dễ dàng gì, trước đây cũng không phải không đón tôi qua đó nhưng bản thân tôi ở bên đó không quen được, đến đâu cũng toàn người xì xà xì xồ tiếng Anh gì đó ấy, tôi không nghe hiểu, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có nên mới kêu tụi nó đưa tôi về nước."

Bà cụ nghĩ rất thoáng ở phương diện này, bạn già của bà ta đã qua đời từ hơn mười năm trước, sau này bà ta cũng không muốn tiến thêm bước nữa, huống chi mình đã quen sống với các con rồi, thật sự tìm thêm lại không hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận