Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 998: Quan Tâm

.



Chương 998: Quan Tâm

Chương 998: Quan Tâm

Vệ Miên không nói gì cả, nhìn ông ta bước lên vài bước một cách cứng ngắc, nếu bỏ qua gân xanh không ngừng lồi lên ở góc trán thì có lẽ cô đã thật sự tin rồi.

"Bình thường ông sống ở đâu?"

Ngụy Cảnh Hưng ngồi lại về xe lăn dưới sự hỗ trợ của trợ lý, chỉ có vài động tác đơn giản như thế thôi mà trên trán ông ta đã túa đầy mồ hôi mịn rồi.

"Trước đây phần lớn thời gian cha đều ở Thượng Hải, nhưng bây giờ cha dự định mua một căn nhà ở Bích Thủy Viên Lâm..."

Ông ta cẩn thận liếc mắt nhìn Vệ Miên, muốn biết con gái có bài xích với việc ông ta sống ở gần đây không.

Thấy vẻ mặt của Vệ Miên vẫn không có biểu cảm gì, trái tim của Ngụy Cảnh Hưng chìm xuống: "Cha đã kêu trợ lý hỏi rồi, nhà ở bên Bích Thủy Viên Lâm đã bán gần hết, vậy cha sống ở biệt thự Sơn Tây cũng được."

Một câu nói lại giấy bao nhiêu suy tính nhỏ.

Ngược lại Vệ Miên cũng không nghĩ nhiều, theo quan điểm của cô, sống ở đâu cũng không sao cả, cho dù là ở Bích Thủy Viên Lâm thì tin rằng Ngụy Cảnh Hưng cũng sẽ nắm chắc chừng mực mà không cả ngày tới nhà tìm cô.

"Ông cứ thoải mái, tìm được chỗ rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp cho ông."

Ngụy Cảnh Hưng vui mừng trong lòng, trước khi biết Vệ Miên chính là con gái mình thì ông ta đã biết cô làm nghề gì rồi, sắp xếp mà cô nói chắc chắn là muốn điều chỉnh phong thủy cho căn nhà giúp ông ta đây.

Liệu điều này có thể chứng minh Vệ Miên cũng không phải không để ý đến một người cha như ông ta giống như cô đã nói không?

Ngụy Cảnh Hưng có nhân mạch và cũng có tiền, thấy Vệ Miên cũng không thể hiện ra sự phản cảm đối với chuyện ông ta muốn mua nhà ở Bích Thủy Viên Lâm cho nên trực tiếp mua luôn một căn ở giai đoạn ba.

Vì nghĩ sau này có khả năng Vệ Miên sẽ qua ở cho nên diện tích căn biệt thự mà ông ta chọn cũng không nhỏ, tầng trên tầng dưới tổng cộng ba tầng và cũng có một sân thượng rộng rãi.

Trước đó Ngụy Cảnh Hưng đã từng thấy căn nhà lầu nhỏ của Vệ Miên ở tiểu khu rồi, lại nhìn bây giờ cô lại tìm một căn biệt thự ở sát núi cũng đoán ra được có khả năng cô không thích chỗ đông người nên dứt khoát cũng chọn một chỗ ở sâu nhất.

Yên tĩnh, xanh hóa nhiều, chắc hẳn rất phù hợp với sở thích của cô.

Giai đoạn ba của Bích Thủy Viên Lâm cũng chỉ vừa mới bàn giao nhà chưa được bao lâu, đồ trang trí bên trong còn chưa có, Ngụy Cảnh Hưng trực tiếp kêu người trang trí giống với bên Vệ Miên, không cần phải giống hoàn toàn nhưng ít nhất phong cách và màu sắc phải thống nhất với bên đó.

Về phần khoảng thời gian căn biệt thự trang trí này, ông ta có thể sống ở khách sạn, nghĩ sau này sẽ định cư ở Thanh Bình nên Ngụy Cảnh Hưng dự định bớt thời gian ra xử lý sản nghiệp ở những nơi khác.

Có điều, trước đó, ông ta vẫn sắp xếp mấy bất động sản kia và kêu Vệ Miên xem có thích chỗ nào không.

Vệ Miên không nhận, cô cũng không thiếu tiền và yêu cầu đối với nhà cửa cũng không lớn, có một chỗ ở là được rồi.

Từ chối nhiều lần, Ngụy Cảnh Hưng thấy cô thật sự không cần nên cũng chỉ có thể cất về.

Trước khi rời đi, Vệ Miên đưa một miếng ngọc phù cho ông ta: "Mang theo bên mình, sẽ có lợi cho sức khỏe của ông."

Ngụy Cảnh Hưng nhìn ngọc phù màu trắng trong lòng bàn tay mình, bên trên phù đầy phù văn phức tạp, ông ta không biết tác dụng của thứ này là gì nhưng lại biết chất lượng ngọc.

Miếng ngọc này là phỉ thúy thủy tinh chủng cực phẩm, sáng bóng lấp lánh, độ thấu quang cực cao, màu sắc như vậy rất hiếm khi mua được ở bên ngoài, cho dù có mua một miếng nhỏ như thế cũng là giá trên trời rồi, nhưng con gái lại tùy tiện tặng một miếng cho ông ta.

Ngụy Cảnh Hưng cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng nói của ông ta hơi khàn cả đi: "Được, sau này cha sẽ mang theo mỗi ngày."

Hiển nhiên Vệ Miên nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của ông ta, cô liếc mắt nhìn với vẻ khó hiểu, sao bộ dáng của người này trông có vẻ rất thích khóc thế nhỉ?

Cô không hiểu được nhưng nghĩ đến Ngụy Cảnh Hưng chắc hẳn cũng không muốn để người khác nhìn thấy, vì thế lại giả bộ không phát hiện ra.

Cô tặng bùa trừ bệnh cho ông ta, ngọc đã được khắc xong từ rất lâu về trước, trong chiếc hộp ở thư phòng có vài miếng, đều là mấy loại phù chú thường dùng, chất lượng ngọc bình thường hơn một chút thì Trần Đại Bằng bán ra bên ngoài với giá hơn hai trăm vạn một miếng, dù như vậy nhưng mấy người giàu có kia vẫn đổ xô đến mua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận