Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 293: Phá Giải

.



Chương 293: Phá Giải

Chương 293: Phá Giải

Trương Khải thấy Vệ Miên định mở cái túi nhỏ được treo trên dây thừng đỏ kia ra bèn sốt ruột định đẩy Mạnh Vân, nhưng có thế nào thì Mạnh Vân cũng không chịu nhường, anh ta lập tức nổi điên, tiến lên túm tóc Mạnh Vân kéo cô ta sang một bên.

Những người khác trong quán cà phê đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này rồi, ban đầu mấy người chỉ hóng hớt cho vui thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Khải lại dám ra tay với một người phụ nữ ngay giữa chốn đông người như thế là bọn họ lập tức không hài lòng.

Bọn họ đã sớm bị hành động của anh ta làm cho ghê tởm lắm rồi, cũng đã bất mãn về thằng đàn ông này rất lâu cho nên lập tức có hai chàng trai trẻ lao lên.

"Anh định làm gì hả? Mau buông tay ngay, tôi nói cho anh biết, dám ra tay với phụ nữ, đúng là thích làm màu đến điên rồi mà!"

Một chàng trai trẻ có dáng người cao ráo trong số đó bắt lấy cánh tay của Trương Khải khiến anh ta không thể nhúc nhích được.

Lúc này, Trương Khải chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị một cái kìm sắt nào đó bắt chặt, không thể nhích lên được một chút nào nữa, không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể nhìn mấy người kia giải cứu mái tóc của Mạnh Vân khỏi tay mình.

Mà ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vệ Miên, thấy cô đã cởi sợi dây thừng buộc trên cái túi vải đó ra, anh ta lập tức lao tới như một con chó điên nhưng hai chàng trai trẻ kia nào phải người ăn chay đâu, hai người lập tức tiến tới giữ chặt lấy Trương Khải khiến anh ta không thể nào nhúc nhích được nữa.

Lúc này, Mạnh Vân cũng không rảnh chỉnh trang lại mái tóc của mình mà tiến lên một bước, vả mạnh vào mặt Trương Khải hai cái, cô ta muốn trút hết toàn bộ tức tối đã phải chịu trong suốt khoảng thời gian này, Tưởng Tam Xuyên còn không dám động vào cô ta thì thôi mà thằng đàn ông chết tiệt này lại dám giật tóc của cô ta!

Mà Cao Nhất Phi thấy Mạnh Vân dám đánh bạn trai của mình cũng lập tức đau lòng như sắp nhỏ máu, cô ta kéo áo của Mạnh Vân, lôi người sang một bên, hai chàng trai kia thấy vậy lập tức cảm thấy hơi ê răng.

Đây rốt cuộc là yêu lú não hay là bị thần kinh rồi vậy, rõ ràng người ta muốn tốt cho cô nhưng người phụ nữ này còn chạy lên cản nữa chứ!

Mạnh Vân tức muốn điên lên được, cơn tức mà cô ta đã phải chịu suốt nhiều ngày như thế đều là do người bạn này mang tới, nếu không phải nể mặt tình cảm của hai người họ trước đây vô cùng tốt thì cô ta cũng chẳng thèm quản đâu.

Thật sự tức đến mức cô ta chỉ muốn vả cho Cao Nhất Phi hat phát, xem có thể đánh con ngốc này tỉnh táo lại hay không.

Sau khi Vệ Miên mở túi vải kia ra, một tờ giấy đỏ rớt ra từ bên trong, trong thiên nhãn, cái thứ này tản ra ánh sáng màu hồng đào rất bất thường, trong ánh sáng còn kèm thêm vài sợi tà khí.

Vệ Miên cũng không tùy tiện đụng vào mà lôi một lá bùa trừ quỷ từ trong túi áo ra, trực tiếp dán lên tờ giấy màu đỏ kia.

Trong nháy mắt tờ giấy màu đỏ vốn mang màu sắc rực rỡ tiếp xúc với bùa trừ quỷ lại đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen, ngay sau đó, tờ giấy màu đỏ kia cũng bốc cháy, chẳng qua chỉ qua hai lần hít thờ, tờ giấy màu đỏ vốn nằm trên cái túi vải đã hóa thành một đống tro tàn.

Cùng lúc đó, Trương Khải đang bị hai chàng trai trẻ kia ôm chặt đột nhiên mặt mày xanh tím, lập tức hộc ra một ngụm máu to.

Máu rơi xuống đất tản ra mùi tanh hối khủng khiếp không gì sánh bằng, nhanh chóng lan tỏa ra trong không khí, người xung quanh đang xem náo nhiệt đồng loạt bịt mũi, lùi lại một bước, chỉ sợ bị ám vào người.

Lúc này, Cao Nhất Phi bất chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, cùng lúc đó, một sợi khói nhạt màu hoa đào bốc lên từ đỉnh đầu của cô ta, rồi từ từ tan biến trong không trung.

Cô ta lắc đầu, đầu óc cứ như thể vừa được nước rửa qua lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo, chỉ là nhìn thấy tình hình trước mắt mà không hiểu gì cả.

"Có chuyện gì thế này, Mạnh Vân, sao tóc cậu lại rối thế kia, dưới đất là máu của ai vậy? Mau gọi 120 đi, có phải nội tạng xuất huyết gì đó rồi không?"

Nói xong mấy câu này cô ta mới phát hiện ra xung quanh không có một ai đả động hết, hơn nữa, mọi người đều đang nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu.

Cao Nhất Phi hơi hoang mang, không biết tại sao mọi người lại nhìn mình như thế, ngay cả ánh mắt của Mạnh Vân nhìn cô ta cũng rất khó hiểu.

"Sao... sao thế?"

Mạnh Vân trợn trắng mắt: "Cậu vẫn nên ngậm miệng lại đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận