Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 870: Hai Mươi Năm

.



Chương 870: Hai Mươi Năm

Chương 870: Hai Mươi Năm

Mà lúc này tại nhà bà Quan, mọi người đang vội vàng chuyển áo quan đã được chuẩn bị từ sớm vào trong nhà.

Trong thôn vẫn luôn có một tập tục này, trong nhà có người già đã lớn tuổi thì đều phải chuẩn bị áo quan từ trước, tránh cho thật sự đến khi ấy lại luống cuống tay chân, lại không tìm được một cỗ hợp với tâm ý.

Bà Quan đã một trăm linh chín tuổi rồi, gia đình đã sớm chuẩn bị áo quan từ mấy chục năm trước, nhưng mãi mà vẫn chưa dùng đến.

Cỗ quan tài này còn được con trai cả của bà Quan cho vận chuyển từ Liễu Châu xa xôi nghìn dặm về đây cho bà ta, bởi vì mọi người đều nói chất lượng quan tài ở Liễu Châu rất tốt.

Kết quả, con trai cả của bà Quan còn đi trước cả bà ta, mà bà ta vẫn sống khỏe mạnh.

Hơn nữa, ngày nào bà Quan cũng ăn no ngủ kỹ, mọi người đều nói bà ta có tướng trường thọ, mới đầu cỗ quan tài còn đặt trong nhà kho, nhưng sau này mãi vẫn không dùng đến, lại còn chiếm diện tích nên mới biến nó thành cái hòm cất đồ.

Thật sự được tính là cái hòm chứa đồ thật, cũng không biết ai là người đầu tiên mở nắp quan tài ra để đựng đồ, dù sao đến sau này nó vẫn luôn được để ở chỗ đó chứa lương thực.

Vừa để là tận hơn hai mươi năm.

Cho nên đợi đến khi bà Quan đột ngột qua đời, người trong nhà vội vàng luống cuống tay chân chuyển cỗ quan tài từ trong nhà kho ra.

Một bà cụ đã lớn tuổi như thế rồi cũng được tính là hỉ tang, người trong thôn tới giúp đỡ rất nhiều, mọi người ba chân bốn cẳng, rất nhanh đã lấy hết lương thực được cất bên trong cỗ quan tài ra.

Sau đó bọn họ mới phát hiện ra, cỗ quan tài bằng du sa sam mộc nổi tiếng là kiên cố này lại bị mọt ăn thủng một cái lỗ to bằng miệng bát ở dưới đáy,

Chỉ vì bên trên có một cái thùng che lại cho nên không có người nào phát hiện ra bên dưới không ổn.

Lần này, cỗ quan tài được chuẩn bị cho bà Quan đã không thể sử dụng được nữa, không còn cách nào khác, chỉ có thể mua vội của một gia đình khác ở trong thôn.

Nhân duyên của người nhà bà Quan ở trong thôn cũng được, muốn mua một cỗ quan tài gấp cũng không hề khó một tí nào hết, chỉ là chất lượng chắc chắn không tốt được bằng cái ở nhà bọn họ.

Nhưng với tình hình trước mắt cũng chỉ có thể tạm chấp nhận thôi.

Vì thế, bà Quan được đặt vào trong một cỗ quan tài mới, để trong linh đường.

Cân nhắc đến thời tiết nóng nực, thi thể để một thời gian dài rất dễ hư thối, thầy phong thủy được mời đến kiến nghị để một ngày thôi, sáng ngày hôm sau phải trực tiếp hạ táng.

Trùng hợp ngày mai lại là mùng ba tháng bảy, cũng là một ngày lành phù hợp để hạ táng.

Chỉ riêng thanh niên trai tráng của nhà họ Quan đã có đến mười mấy người rồi, mọi người cùng nhau gắng sức, rất nhanh đã đào ra được một cái hố to ở nghĩa trang.

Một cái hố đủ để chứa một cỗ quan tài lớn đó, đợi đến ngày mai, tới giờ là trực tiếp hạ táng luôn.

Vệ Miên bước ra khỏi nhà Giang Dao, cô nhìn tiết trời rồi lại bấm ngón tay tính toán, biết sau hai tiếng nữa sẽ có một trận mưa bèn vội vàng gọi Giang Dao cùng trở về Thanh Bình.

Tối hôm qua cô ngủ ở căn phòng trước khi gả đi của Giang Dao, gần như không ngủ được gì cả, chỉ đành dựa người ngồi thiền hết một đêm.

Nếu như lúc này không về, lát nữa có cơn mưa lớn, đến tối hôm nay lại không về được mất.

Lời Vệ Miên nói thì Giang Dao chắc chắn sẽ nghe, mẹ Giang thấy hai người định đi bèn nhét túi lớn túi nhỏ vào cốp sau xe, thẳng cho đến khi bên trong thật sự chật cứng rồi mới nhìn bọn họ rời đi.

Đợi lúc ra khỏi phạm vi của huyện Thanh Giang rồi, Vệ Miên không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thôn Thanh Bình vẫn bị đám mây đen kia bao phủ.

Trái lại, những chỗ khác đi ngang qua trên đường lại trời quang mây tạnh.

"Chị có thể gọi điện về kêu bà ngoại chị sang nhà bà Quan xem sao, có cảnh tượng mà bà cụ hy vọng được nhìn thấy đấy."

Tuy rằng Giang Dao không hiểu lý do tại sao Vệ Miên lại nói như thế nhưng nghĩ đến bộ dáng khóc thành ra như thế của bà ngoại khi nhắc đến cậu năm, đột nhiên cô ta như hiểu ra gì đó.

Hình như sự khác thường của Hân Hân ngày hôm qua có liên quan đến bà cụ Quan, cậu út của cô ta có phải cũng có liên quan đến bà ta không nhỉ?

Nghĩ như thế, Giang Dao không nhịn được mà bắt đầu hít thở dồn dập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận