Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 355: Trở Về

.



Chương 355: Trở Về

Chương 355: Trở Về

Từ lúc Đại Ni có ký ức cho đến nay, cha Triệu Phương chưa bao giờ từng bế cô bé, mẹ cũng như vậy, nhưng nhìn thấy Nhị Ni cũng là con gái, tuy rằng cha mẹ hay oán trách con bé không phải là con trai nhưng thi thoảng về nhà vẫn sẽ ôm con bé.

Cho nên Đại Ni tự an ủi mình rằng trước đây chắc chắn bọn họ cũng từng ôm mình như thế, chỉ là cô bé lớn hơn rồi không còn nhớ được chuyện hồi nhỏ mà thôi.

Còn cả mấy người buổi tối đi vào phòng của cô bé kia nữa, đôi bàn tay thô ráp và bẩn thỉu đó đều khiến Đại Ni vô cùng sợ hãi mỗi khi đêm đến.

Cô bé thà rằng trở về những ngày tháng phải ngủ chung với Nhị Ni cũng không muốn có riêng một căn phòng cho mình.

Không biết có phải vì hôm nay mấy người kia tới đây hay không mà buổi tối không có người nào tới cửa nhà họ Triệu để tìm Đại Ni nữa, ông Triệu vừa vặn có thời gian gọi điện cho hai đứa con trai để kể về chuyện ban ngày.

Triệu Phương và Triệu Nguyên cũng tán đồng với cách làm của cha mình nhưng Triệu Phương vẫn hơi không yên tâm, sợ người ta lừa người già nên quyết định ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến.

Vì thế buổi trưa ngày hôm sau, đột nhiên Đại Ni nhìn thấy cha mình bụi bặm mệt mỏi xuất hiện ở cửa nhà, cô bé sợ đến mức đánh rơi chậu nước đang bưng trong tay xuống đất.

Từ sau khi Triệu Phương xây xong căn nhà hai tầng đã không còn về bên này nữa, hơn một năm nay anh ta đều ở công trường làm việc, bên đó bận việc, xin nghỉ một ngày sẽ mất rất nhiều tiền cho nên gần hai tháng trời đều không về nhà.

Hơn nữa, trước khi đi anh ta còn nói đến Tết mới về đây, nhưng hôm nay anh ta lại đột ngột về nhà mà chẳng thấy báo trước gì cả.

Thấy Đại Ni đánh đổ chậu nước, Triệu Phương không khỏi nhíu mày: "Làm có tí việc cũng không xong! Cần mày còn có tác dụng gì nữa!"

Anh ta còn định nói thêm gì đó nữa nhưng đột nhiên nhớ đến lời cha mình đã nói trước đó, gia đình xây căn được nhà hai tầng cũng có không ít công sức của con nhỏ này, cho nên lời đến bên miệng lại nuốt về.

Hầu Văn Đình theo sát phía sau Triệu Phương, hai người này đều nóng đến mức túa mồ hôi đầy đầu, sau khi tắm qua một lượt mới chạy đến phòng của ông Triệu nói chuyện, bọn họ phải hỏi cho rõ ràng chuyện đổi đất mới được.

Đại Ni bưng cơm nước vào cho hai người họ với vẻ thấp thỏm và bất an, sau đó ngồi trong bếp ngây người.

Lời mà chị gái đó nói đã ứng nghiệm rồi sao, cha mẹ của cô bé thật sự đã trở về, vậy một chuyện khác mà chị gái nói liệu có phải sự thật không?

Lẽ nào mình thật sự không phải con của nhà họ Triệu? Vậy cha mẹ của cô bé đang ở đâu? Tại sao cô bé lại ở chỗ này?

Lúc này, Đại Ni chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, bộ dáng trầm tĩnh và im lặng của cô bé không hề khiến người nhà họ Triệu nghi ngờ một chút nào cả, dù sao thì từ trước tới nay, cô bé vẫn luôn là sự tồn tại bị người khác xem nhẹ, chỉ cần có thể làm tốt công việc, buổi tối kiếm thêm nhiều tiền, chứ chẳng có ai quan tâm đến cảm xúc của cô bé như thế nào.

Hai vợ chồng Triệu Phương về thôn đã bị mọi người nhìn thấy cho nên buổi tối Đại Ni cũng vì thế mà được nghỉ ngơi.

Qua chín giờ, hai vợ chồng già đi ngủ, những người còn lại cho dù có động tĩnh cũng sẽ về phòng riêng của mình. Đại Ni lại đợi một lúc, không biết có nên nghe lời của Vệ Miên hay không.

Cô bé ngồi trên giường một lúc lâu để đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài đi vệ sinh, nếu có thể nghe thấy được gì thì thuận tiện nghe luôn, mà không nghe thấy thì thôi, cứ coi như mình chẳng biết gì cả.

Sau khi tự an ủi mình một phen như vậy xong, Đại Ni rón rén nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Đợi lúc cô bé đi ngang qua phòng của hai vợ chồng Triệu Phương lại nhìn thấy ánh đèn rọi qua khe cửa phòng, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ nhặt.

Đại Ni cắn môi, lặng lẽ dịch sát lại hơn một chút.

"... Nếu chỗ đó vượng cho đời con cháu thì mọi người đều có thể mượn lực, sau này Nhị Ni có tiền đồ rồi, chúng ta cũng được hưởng sái theo."

Đây là giọng của người mẹ Hầu Văn Đình, còn mang theo chút ít vẻ lấy lòng.

Đã rất nhiều năm rồi, giọng điệu nói chuyện của Hầu Văn Đình vẫn luôn là như thế, trước đây là vì không thể đẻ được một đứa con cho nhà họ Triệu, còn sau này là vì không đẻ được con trai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận