Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 363: Trả Giá

.



Chương 363: Trả Giá

Chương 363: Trả Giá

"Trương Nhị Căn sinh vào năm Bính Thần, năm sáu tuổi ngã vào hố xí suýt chút nữa thì bị dìm chết, sau đó được người qua đường cứu nhưng từ đó về sau sức khỏe mãi mà không tốt lên được.

Đến năm hai mươi hai tuổi lấy vợ, cách năm lại tằng tịu với bà chị dâu, hai người liên hợp lại giết chồng của bà ta. Vợ ông thương chị mình còn trẻ tuổi lại ở góa mới đón người về đây chăm sóc, nhưng không ngờ lại tạo thành cơ hội cho hai người các công. Nếu để bà ta biết được đứa cháu ngoại mà mình vẫn luôn cho nó mồ côi cha trên thực tế lại chính là con trai ruột của chồng mình, vậy không biết bà ta sẽ có tâm trạng gì đây?"

Sắc mặt của Trương Nhị Căn lập tức khó coi, lần này mấy người kia đều đã phát hiện ra không đúng.

"Con điên này, tao xé nát mồm mày!" Ông Lý chửi rủa.

"Mày đừng tưởng chỉ tùy tiện nói vài câu là tao đã sợ mày nhé!"

Lúc này, ánh mắt Vệ Miên nhìn bọn họ lại như đang nhìn một đống rác rưởi, khiến cho mấy người vốn còn đang suy nghĩ viển vông lập tức tỉnh táo trở lại.

Đột nhiên ông Lý có một loại cảm giác đã rơi vào hầm băng, không biết tại làm sao mà từ sâu trong đáy lòng của ông ta lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Đột nhiên ông ta ý thức được con nhãi ranh này không có khả năng tới đây tiêu dao khoái hoạt cùng bọn họ mà là cố tình dụ bọn họ tới.

Vậy sau khi tới thì sao? Cô muốn làm gì?

Ông Lý liếc mắt nhìn hai bên trái phải, thấy bọn họ có đến bảy người đông đúng và đều là đàn ông cả, người đông sức lớn, huống chi trước mặt bọn họ chỉ là một đứa con gái hai tay trói gà không chặt.

"Tới nhanh như vậy à?"

Đột nhiên Vệ Miên nói một câu với bên cạnh, còn chưa đợi ông Lý kịp phản ứng thì đã thấy cô ném người giấy trong tay qua.

Mà người giấy vốn nên bay là đà rồi rơi xuống đất lại như được rót linh hồn vào, trở nên có trọng lượng hơn, động tác và vẻ mặt đều cực giống một con người chân chính.

Cùng với Vệ Miên lẩm nhẩm chú ngữ càng lúc càng nhanh, mấy người giấy kia cũng từ từ cao lớn lên, rất nhanh đã lớn đến ngang một người bình thường.

Mười hai giờ đêm khuya khoắt, trên sân phơi thóc trống trải không có bóng người, đột nhiên trước mặt mấy người đàn ông xuất hiện thêm mười người giấy màu trắng, không có ngũ quan, gương mặt thì trắng ởn, tay chân còn không đều, lúc đi đường còn nghiêng ngả xiêu vẹo, trông quỷ dị đến mức phi lý.

"Mày... tụi mày định làm gì hả, tao cảnh cáo mày... đừng có tới đây!"

Giọng của Trương Nhị Căn run lên, ông ta đã sắp sợ vãi tè rồi, ai có thể hiểu được loại cảm giác đó của ông ta, đột nhiên bị một đám người giấy bao vây, hơn nữa, người giấy có thể to đến vậy được sao?

Vệ Miên nghe thấy ông ta nói đừng tới đây là lập tức phì cười thành tiếng: "Ông cũng không thèm tiểu một bãi mà tự soi lại mình đi, nhìn xem mặt mũi của mình ra cái thể thống cống rãnh gì mà còn kêu người ta đừng tới, cho dù mấy người giấy này của tôi đều là quỷ nhưng vẫn có thẩm mỹ của mình, biết chưa? Thật sự nghĩ bọn họ không biết kén chọn à!"

Mấy người bên cạnh đều đã kinh ngạc đến ngu người luôn rồi, bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng không biết tại làm sao lại không tài nào nhấc chân lên được.

Mà lúc này, cô gái trẻ có gương mặt tròn khiến người nhìn vào đều cảm thấy rất yêu mến kia lại trông cực kỳ quái dị, đó không phải người mà là quỷ hồn!

Người vẫn luôn đứng bên cạnh Vệ Miên trông rất giống Đại Ni kia cũng đồng thời ngẩng đầu lên, khiến cho mấy kia sợ đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.

Đó nào phải Đại Ni đâu, rõ ràng cũng là một người giấy mang gương mặt trắng ởn mà!

Hơn nữa, người giấy này còn khác với mấy người giấy trước đó, vậy mà nó lại có mắt, nhưng nguyên đôi mắt đó cũng màu trắng, không trông thấy con ngươi màu đen đâu cả, cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, Vệ Miên lại lôi một tờ giấy khác ra rồi gấp tới gấp lui, sau đó từ từ gấp thành một món đồ bằng giấy hình con dao.

Cô thổi nhẹ một hơi vào tờ giấy đó, sau đó tờ giấy vốn mềm oặt kia đột nhiên "ưỡn thẳng người", biến thành một con dao giấy.

Vệ Miên sắm cho mỗi người giấy một con dao, đừng thấy con dao bằng giấy nhẹ hều nhưng lúc này lại không có người nào dám coi thường thứ đó cả.

Trương Nhị Căn muốn chạy trốn nhưng cho dù ông ta có dùng hết toàn bộ sức mình thì vẫn không thể nhúc nhích được dù chỉ một phân, trong đáy lòng ông ta cũng dần dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận