Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 893: Mãi Mãi Tuổi 28

.



Chương 893: Mãi Mãi Tuổi 28

Chương 893: Mãi Mãi Tuổi 28

Nhưng Jons nói, sợ rằng cấy ghép quá nhiều sẽ dẫn đến phản ứng bài xích của cơ thể ông ta, bởi vậy vẫn nên cấy ghép mấy cơ quan nội tạng quan trọng hơn trước đã.

Đợi ông ta tỉnh lại có thể cho gia đình của cô gái này tiền, thứ mà ông ta có chính là tiền nên cứ coi như ông ta đã dùng tiền mua đi.

Nghĩ đến trái tim đã mua từ mấy năm trước kia chỉ tốn có hai nghìn vạn tệ, lần này mình mua tận ba bộ phận, thận rẻ hơn một chút, vậy tổng cộng là năm nghìn vạn tệ.

Không tin mấy người kia nhìn thấy nhiều tiền như vậy còn có thể làm ầm lên nữa, mà làm ầm lên rồi cũng có thể làm được thế nào, với thực lực của ông ta, không tin có truyền thông nào dám tung tin.

Trong đầu ông ta lóe lên đủ các loại suy nghĩ, rất nhanh đã quay trở về bình tĩnh vì thuốc gây mê đã có tác dụng.

Động tác của áo blouse đeo khẩu trang vô cùng nhanh nhẹn, sau khi xác nhận người bệnh đã được gây mê thành công mới chính thức bắt đầu làm phẫu thuật.

Sau tám tiếng đồng hồ, trên đầu Châu Trường Sinh đeo ống thở oxy, trực tiếp được đẩy sang phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Mà một bên khác, Vương Tịnh Bạch đã ngừng thở sau khi ca phẫu thuật kết thúc, lúc này trực tiếp được phủ khăn trắng, đẩy ra bên ngoài bệnh viện.

Để tránh hậu họa, ngay hôm nay thi thể sẽ phải được hỏa thiêu.

Tuổi của cô ta sẽ mãi mãi dừng lại ở hai mươi tám.

Nửa tháng sau, Châu Trường sinh xuất hiện trên bản tin truyền thông với bộ dáng hăm hở, ông ta vung tay hào phóng, lại quyên tặng hai mươi trường tiểu học hi vọng.

Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh và đều cảm thấy Châu Trường Sinh là một thương nhân lương thiện, danh tiếng của tập đoàn Châu thị lại lên một tầng cao mới.

Cùng lúc đó, đột nhiên ông Vương ở Thanh Bình nhận được một khoản tiền lớn.

Con số cao đến tận năm nghìn vạn.

Đối phương chỉ nói mình là bạn của Vương Tịnh Bạch, được cô ta ủy thác chuyển lại số tiền này cho ông Vương, không đợi đối phương từ chối đã vội dẫn người đi.

Ông Vương ngẩn người nhìn đống tiền chất cao như núi dưới mặt đất, cũng không biết tại làm sao đột nhiên ông ta nhớ đến nhóm máu hiếm có của con gái.

Ông ta cứ đứng ngây người một lúc lâu, biết con gái sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa mà gào khóc như xé gan xé ruột.

Sau khi khóc xong, ông Vương cũng không phải hoàn toàn gục ngã, ông ta chỉ có một đứa con gái như vậy mà thôi, đang yên đang lành lại bỏ mạng, ông ta cũng không thể bỏ qua như thế được.

Ông ta muốn biết hung thủ là ai.

Nhìn số tiền lớn như thế, đối phương chắc chắn là một nhân vật có máu mặt, tiếp theo đây, chỉ sợ rằng con đường mà ông ta phải điều tra sẽ vô cùng gian khổ.

Nhưng dù có gian khổ cỡ nào thì ông ta vẫn phải điều tra, ông Vương nghĩ, mình cũng không thể để con gái chết một cách không minh bạch như thế được.

Một lần điều tra này kéo dài tận năm năm.

Người giàu có nhiều như thế, người có năng lực lấy ra năm nghìn vạn cũng rất nhiều, nhưng ông Vương lại chỉ là một người bình thường.

Người bình thường muốn điều tra thông tin cá nhân của phú hào gần như là chuyện không có khả năng, nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ.

Cũng may mà tiền trong tay ông ta đủ nhiều, trong năm năm ấy, năm nghìn vạn đã bị ông ta tiêu sạch sẽ, thậm chí căn nhà cũng bị bán nốt.

Thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng ông ta cũng thuận theo manh mối và tìm được người đứng sau màn, đó chính là phú thương họ Châu trên bảng xếp hạng phú hào Hồng Kông.

Vào cái tối hôm ông ta điều tra ra được mấy thông tin này, đột nhiên có một tên liều mạng xông vào căn nhà mà ông ta và vợ thuê ở.

Sau khi bọn chúng vơ vét tài sản mà không có gì bèn trói hai ông bà già lại, đâm liên tiếp mấy nhát dao, thẳng cho đến khi hai người tắt thở rồi mới đi.

Vào một giây cuối cùng trước khi ông Vương mất đi ý thức đã nghe thấy rõ ràng tên liều mạng kia gọi điện thoại.

"Châu tiên sinh, đã xử lý xong hết rồi, đảm bảo bọn họ sẽ không sống được qua tối hôm nay."

Ông Vương nghe được câu này, còn có gì không hiểu nữa, nghĩ đến đứa con gái hoạt bát đáng yêu, nước nóng hổi từ từ chảy ra từ trong đôi mắt đục ngầu của ông ta.

Ông ta trừng to mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, thẳng cho đến khi ngừng thở.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn, Lương Hạo Nhiên chưa bao giờ từng thấy sắc mặt của cô lạnh lùng đến như thế, cậu ta liếc mắt nhìn một cái mà chỉ cảm thấy như sắp bị đông lạnh vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận