Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 426: Nhẹ Thì Sẽ Bị Thương, Còn Nặng Sẽ Có Đại Nạn

.



Chương 426: Nhẹ Thì Sẽ Bị Thương, Còn Nặng Sẽ Có Đại Nạn

Chương 426: Nhẹ Thì Sẽ Bị Thương, Còn Nặng Sẽ Có Đại Nạn

Tiêu Tiêu nhếch môi: "Ông bà nội của tôi qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, trong nhà chỉ có mỗi tôi với cha mẹ thôi, nhưng tôi nghe cha tôi nói ông bà nội của tôi đều rất thích tôi, sau này cha tôi bị tai nạn giao thông mà qua đời, chỉ còn lại mỗi tôi và mẹ."

Triệu Ngạn Quân nghe được câu này, ánh mắt nhìn Tiêu Tiêu đã mang theo chút vẻ đồng cảm.

Gia đình đơn thân, hơn nữa còn là mẹ một mình nuôi con gái lớn, chắc hẳn sẽ sống rất vất vả đây!

"Mợ có giới thiệu một người đàn ông cho mẹ tôi, tôi đã gặp vài lần này, năm nay chúng tôi sẽ cùng nhau đón tết."

Tiêu Tiêu nghĩ đến người mẹ vẫn luôn rất vất vả của mình cuối cùng cũng sắp có chỗ dựa mà cảm thấy vui mừng thay bà, bây giờ mình đã trưởng thành rồi, mẹ cũng không cần sợ cô ta phải chịu thiệt thòi nữa, có thể theo đuổi hạnh phúc riêng của mình.

Chú kia đối xử với cô ta cũng rất tốt, mấy hôm trước còn chuyển cho cô ta năm trăm đồng, kêu cô ta đi mua quần áo. Bọn họ đã từng thấy ảnh chụp của đối phương và cũng từng liên lạc với nhau qua Wechat.

Mấy tháng trước, hai người bọn họ đã xác định quan hệ, mẹ đã chuyển đến nhà ông ta sống được một khoảng thời gian, nói rằng lúc chung sống cảm giác cũng được, Tiêu Tiêu cũng thấy mừng cho mẹ mình.

Chỉ là cô ta với chú kia không thân thiết nên cũng không muốn qua đó sống chung, trước đây ở trường học thì còn đỡ, bây giờ được nghỉ rồi, chỉ có thể mượn cớ đến trường tập lái ở gần nhà để thi bằng lái, đợi đến tết trường dạy lái nghỉ rồi mới qua đó sau.

Cha của cô ta đã qua đời được gần sáu năm rồi, đột nhiên phải sống chung với một người đàn ông xa lạ, lại còn là sống với thân phận cha và con gái khiến Tiêu Tiêu khó tránh khỏi cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Vệ Miên vốn đang cắn hạt dưa nghe được câu này lại không khỏi xem qua tướng mặt của Tiêu Tiêu.

Xét từ tướng mặt thì nhật giác bên trái của cô ta lún xuống, đuôi lông mày chếch xuống chứng minh cha của cô ta đã qua đời, từ một điểm này đã có thể được chứng thực qua một vài câu nói mà cô ta vừa mới nói ra kia.

Vệ Miên phát hiện ra chóp mũi của cô ta hơi hồng, niên thượng có khí đen, nguyệt giác có đốm tối, chứng minh sức khỏe của mẹ Tiêu Tiêu cũng không tốt, hơn nữa không có dấu hiệu hết bệnh.

Điều khiến Vệ Miên chú ý là hiện giờ trán của Tiêu Tiêu thấp hõm, hơn nữa còn có một đường màu đỏ kéo dài từ ấn đường lên trên, kết thành một cục ở chính giữa trán, báo trước sắp tới cô ta nhẹ thì bị thương, mà nặng thì sẽ có đại nạn.

Vệ Miên đang tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên giữa hai mắt tê rần, vậy mà thiên nhãn lại tự động mở ra.

Lần này, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác bông, chiếc áo bông trên người ông ta chính là loại mà người trong thể chế đều rất thích kia, thoạt nhìn khá có khí chất.

Xét từ tướng mặt của ông ta thì người này đúng thật là một quan chức không lớn cũng không nhỏ.

Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, ông ta đang đọc thứ gì đó trong chiếc laptop, thoạt nhìn vô cùng nhập tâm nhưng biểu cảm trên gương mặt lại hơi kỳ quái.

Vệ Miên còn chưa kịp nhìn rõ thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, người đàn ông trung niên dường như cũng bị dọa giật nảy mình, đợi sau khi ông ta biết được người ngoài cửa là ai, nụ cười lập tức treo trên gương mặt, cũng thuận tay đóng laptop lại.

Ông ta đứng dậy đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Tiêu Tiêu.

Trong tay Tiêu Tiêu còn đang xách một chiếc vali không to, người đàn ông trung niên trông thấy cô ta bèn vội vàng niềm nở giúp đẩy chiếc vali vào trong nhà.

Hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc, trong khoảng thời gian này, Tiêu Tiêu vẫn luôn câu nệ, tầm nhìn phần lớn đều rơi xuống đầu ngón chân của mình, đối với câu hỏi của người đàn ông cũng chỉ đáp câu được câu mất.

Dường như nhìn ra được vẻ mất tự nhiên của Tiêu Tiêu, người đàn ông mở cánh cửa một căn phòng ra, tươi cười rạng rỡ và chỉ vào bên trong, ý tứ đó nghe có vẻ là căn phòng này được chuẩn bị cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu chấp nhận ý tốt của người đàn ông sau đó đẩy chiếc vali của mình về phòng, lại nói một tiếng cảm ơn với ông ta rồi mới đóng cửa lại.

Người đàn ông lại đứng ngoài cửa phòng một lúc, tiếp đó lại quay trở về trước chiếc laptop.

Bạn cần đăng nhập để bình luận