Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 133: Sợ Hãi

.



Chương 133: Sợ Hãi

Chương 133: Sợ Hãi

Trước đây Thôi Quốc Cường ra ngoài vào sáng sớm đến lúc trời tờ mờ sáng nói thế nào cũng sẽ về quán, nhưng hôm nay đã hơn sáu giờ rồi mà người vẫn chưa về.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tôn Ái Hồng lóe lên các bản tin thời sự xã hội khác nhau.

[Ông XX đột phát căn bệnh nào đó ngay trên đường đến chợ dẫn đến tử vong... ]

[Kinh hoàng phát hiện ra ven đường X có một thi thể nam vô danh... ]

Thẳng cho đến khi nhìn thấy người bình an vô sự trở về thì bà ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi Thôi Quốc Cường kể lại sự việc cho bà ta nghe một lần, Tôn Ái Hồng chợt nghĩ đến hôm qua Vệ Miên nói mấy lời như kêu ông ta lái xe cẩn thận mà chỉ cảm thấy kỳ quái.

Làm sao cô gái đó biết lão Thôi lái xe sẽ xảy ra chuyện chứ?...

Rất nhanh, các bạn học đã trải qua một đợt náo nhiệt của khai giảng và thích ứng trở lại.

Suốt một tuần lễ này Vệ Miên đều ở trong ký túc xá, có điều, cô đã hỏi thăm đàn chị khóa trên rồi, muốn sống ở ngoài trường học cũng không sao cả.

Trước đây, trong ký túc xá của đàn chị này có một cô gái, cô ta hay phát sóng trực tiếp trên một nền tảng video và có không ít người hâm mộ, sau này cũng chuyển ra khỏi ký túc xá.

Có điều, chuyện này vẫn phải báo với người hướng dẫn một tiếng trước, tránh cho có chuyện gì lại không tìm được người.

Sau khi hoàn thành các tiết học của sáng ngày hôm ấy, Vệ Miên đến văn phòng của người hướng dẫn.

Người hướng dẫn của lớp các cô tên Kim Chí Linh, có cái tên khá giống với một nữ minh tinh ở tỉnh Loan Loan kia. Cô ta đeo một cặp kính gọng tròn, tính cách cũng rất dịu dàng cho nên các sinh viên trong khoa thường hay gọi đùa cô ta là chị Chí Linh.

Kim Chí Linh hơn ba mươi tuổi, chồng là nhân viên nghiên cứu của một sở nghiên cứu nào đó, cả gia đình sống ở phía sau cách trường đại học không xa.

Vệ Miên bày tỏ suy nghĩ muốn được về nhà mình sống, quả nhiên, Kim Chí Linh cũng không phản đối.

"Vậy em để lại địa chỉ gia đình và số điện thoại, có chuyện gì thì trường học cũng tiện liên lạc với em hơn." Kim Chí Linh đẩy gọng kính, nói với vẻ ôn hòa.

Bàn tay cầm bút của Vệ Miên hơi dừng lại, sau đó mới viết tiếp.

Có điều, ở mục thành viên trong gia đình, cô điền là "không có."

Cô nhanh chóng viết xong, lúc đưa tài liệu lại cho Kim Chí Linh, cô ta trông có vẻ hơi sững sờ.

Sau đó có khả năng là sợ chạm đến "chuyện đau lòng" của Vệ Miên nên đối phương cũng không hỏi han một câu nào về người nhà của cô cả.

Trước khi Vệ Miên rời đi, Kim Chí Linh còn tiễn cô đến cửa văn phòng, nhìn gương mặt tròn nhỏ mềm mại của cô sinh viên, cô ta nói với vẻ vô cùng kiên nhẫn: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện cho giáo viên nhé, có vấn đề gì không giải quyết được cũng có thể tới tìm cô, điện thoại của cô luôn mở hai mươi tư tiếng."

Vệ Miên cũng mỉm cười cảm ơn Kim Chí Linh, chẳng qua, tầm nhìn của cô vừa liếc qua gương mặt của cô ta lại sững sờ.

Chỉ vì vẻ mặt hiện tại của Kim Chí Linh trông ủ rũ, nói cách khác là nhà cô ta có tang sự.

Vệ Miên nhìn chằm chằm, chỉ thấy cung phụ mẫu của đối phương tối đen, nhật nguyệt giác hơi lệch, có thể thấy duyên phận với cha mẹ đã sắp đến tận cùng rồi.

"Cô Kim, cha mẹ của cô đi đâu rồi ạ?"

Kim Chí Linh sững sờ, không hiểu tại sao sinh viên lại đột nhiên hỏi đến cha mẹ mình nhưng cô ta xưa nay không ra vẻ gì cả, vì thế vẫn nhẹ giọng đáp: "Họ ra ngoài chơi cùng đoàn du lịch rồi, hôm qua lúc cô hỏi, họ còn nói là đến phố núi."

Vệ Miên thu lại tầm mắt rồi âm thầm bấm ngón tay tính toán một phen, lúc lại nâng mắt lên nhìn, ánh mắt của cô đã kiên định hơn đôi chút.

"Bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho họ đi, kêu bọn họ đừng ngồi xe cáp, bằng không sẽ chết không toàn thây."

Phản ứng đầu tiên của Kim Chí Linh là giận dữ, cho dù là ai nghe thấy người khác nguyền rủa cha mẹ mình cũng đều tức giận không nhẹ.

Càng đừng nói đến việc Vệ Miên chính là sinh viên của cô ta, giờ vô duyên vô cớ thậm chí còn chưa từng gặp cha mẹ của cô ta bao giờ mà lại nguyền rủa họ như vậy!

Khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười của cô ta không thể nhịn được mà mím lại, giọng nói cũng không còn ôn hòa như trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận