Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 662: Điểm nhấn

.



Chương 662: Điểm nhấn

Chương 662: Điểm nhấn

"Đại Dao, con xem cái này có được không, mẹ dùng cái này che xe có phải vừa đủ rồi không?" Bà cụ Trần vui vẻ nói, cuối cùng cũng cảm thấy nó có chút tác dụng rồi đấy, bằng không đúng là chiếm diện tích quá.

Bà ta lại lôi cái kéo ra, lần lượt chọc thủng bốn lỗ ở bốn góc chăn, lát nữa lấy dây buộc vào là vừa vặn.

"Chính là cô gái ở căn nhà lầu kia ấy, không phải các con nói cô gái đó rất khác biệt hay sao, mẹ cũng không tin cô ta lại vô duyên vô cớ nói một câu như thế! Còn nữa, nếu thật sự không có mưa đá vậy chúng ta cũng có tốt thất gì đâu nào?"

Tưởng Dao vừa nghe là Vệ Miên nói đã lập tức đứng ngồi không yên, đến mức độ phải che cả xe vậy mưa sẽ lớn đến thế nào chứ?

Nhưng chuyện đầu tiên mà cô ta nghĩ đến không phải là đi che xe, mà là làm thế nào để lan truyền tin tức này.

Sau khi mẹ chồng tới là Tưởng Dao quay trở về làm việc, cô ta làm việc tại một phòng làm việc truyền thông, mấy phòng làm việc truyền thông như vậy đều nuôi không ít tài khoản video ngắn, dựa vào vận hành mấy tài khoản này để sinh lợi nhuận.

Nói trắng ra chính là dựa vào việc bình thường quay video, đăng tin tức và mấy thứ khác để tăng lượt xem và nhiệt độ, lưu lượng lớn thì còn có thể kiếm tiền.

Tưởng Dao quay về làm việc, hiển nhiên cương vị công tác ngày trước không thể đợi chờ cô ta, sớm đã có người mới thay thế nó rồi. Bây giờ cô ta đang phụ trách một tài khoản mới đăng ký chưa được bao lâu, chuyên làm nội dung liên quan đến tin tức...

Từ sau khi quay trở về làm việc, Tưởng Dao vẫn luôn thận trọng nhưng mấy thứ như tài khoản video ngắn không phải bạn cứ nghiêm túc làm thì sẽ có người nhìn thấy, chắc chắn phải có điểm nhấn thì mới có thể thu hút ánh mắt người xem.

Cô ta cho rằng chuyện ngày hôm nay sẽ là một điểm nhấn!

Nếu như các phần mềm dự báo thời tiết khác nhau đều không coi trọng sự thay đổi của thời tiết lần này, cho dù có là nhắc nhở một cơn mưa đá đơn giản cũng không thể dẫn tới sự coi trọng của cục khí tượng Thanh Bình, mà tài khoản video ngắn của bọn họ lại phát ra lời cảnh báo trước khi cơn mưa đá bắt đầu...

Tưởng Dao chỉ cần nghĩ ngợi một lúc mà đã kích động đến mức cả người run lên!

Cô ta cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi!

"Mẹ, mẹ đi phủ xe trước đi, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện!"

Nói xong, Tưởng Dao mở máy tính ra, bắt đầu biên soạn nội dung video ngắn lần này. Cô ta còn phải gửi báo cáo cho ông chủ trước, tốc độ nhất định phải nhanh, bằng không, đợi cơn mưa đá xuất hiện rồi thì tin tức này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bà cụ Trần vội vội vàng vàng chạy xuống chỗ đỗ xe ở lầu dưới.

Lúc này vẫn chưa có mưa, chỉ là gió thổi lớn hơn trước đó không ít mà thôi, hình như trời đã tối hơn rồi, cành cây lung lay điên cuồng, cành nào gầy yếu hơn một chút trông cứ như sắp gãy đến nơi.

Vị trí đỗ xe của nhà cô ta nằm cách tòa nhà không xa, một dãy đỗ tổng cộng có hai mươi chỗ, đến bây giờ chỉ mới có sáu chiếc xe đỗ ở đấy, còn những người khác chắc hẳn vẫn đang đi làm, chưa về.

Bà cụ Trần không quan tâm đến mấy việc này mà vội vàng đi về phía chiếc xe của nhà mình.

Bà ta quàng chiếc chăn trong tay lên người, sau đó lôi sợi dây thừng ra, buộc vào bốn lỗ hổng ở bốn góc, sau đó lần lượt buộc một đầu khác của dây thừng vào bánh xe.

Cứ như vậy siết chặt vào, cho dù gió có thổi lớn đến đâu thì cũng không thể bay được!

Ở tầng một vừa vặn có một siêu thị nhỏ, lúc này, ông chủ siêu thị nhìn thấy hành động của bà cụ Trần mà lập tức buồn cười vô cùng.

Anh ta mở cửa sổ ra hô ra bên ngoài: "Này dì ơi, dì đang làm gì thế, trời mưa thôi mà, xe nhà dì còn sợ thấm nước nữa hả?"

Lúc này, bà cụ Trần đã buộc dây xong rồi, cuối cùng cũng không còn vội vàng đến vậy nữa, bà ta đội cơn gió đi đến cửa siêu thị kia.

"Lát nữa sẽ có mưa đá đấy, cái xe này của con dâu tôi vừa mới mua vào năm nay xong, nếu bị đá đập trúng vậy cũng phí hoài lắm!"

Ông chủ siêu thị càng buồn cười hơn: "Dự báo thời tiết cũng không nói có mưa đá, dì già rồi đúng là biết lo vớ lo vẩn ghê!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận