Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 797: Không Để Ý

.



Chương 797: Không Để Ý

Chương 797: Không Để Ý

Anh ta sẽ kiên nhẫn an ủi ông cụ, thậm chí còn thuận theo lời chửi mắng của đối phương, thật sự còn giống con trai ruột hơn cả con trai ruột.

Đợi đến khi ông cụ ngủ rồi, Vương Vĩ sẽ lén lút nắm tay ông cụ áp lên má mình, cảm giác xem được bàn tay của cha vỗ về là như thế nào.

Thứ mà người khác không chịu quý trọng lại là thứ mà anh ta chưa bao giờ từng dám cầu xin được có.

Rất nhiều người ở viện dưỡng lão đều cho rằng Vương Vĩ mới là con trai của ông cụ, người nào cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Vương Vĩ ở cạnh ông cụ được một năm, cuối cùng vào một buổi chiều hôm ấy...

Trước khi ra đi, ông cụ tỉnh táo được một lúc mới gọi luật sư tới lập di chúc, khi ấy Vương Vĩ còn ở ngay bên cạnh ông cụ, con trai ruột của ông cụ cũng có mặt.

Ông cụ cho con trai ruột của mình căn nhà và phần lớn khoản tiền tiết kiệm dưới tên mình, chỉ để lại mười vạn tiền tiết kiệm và một chiếc bình hoa màu xanh này cho Vương Vĩ, nói rằng cho anh ta giữ lại làm kỷ niệm vì hai người cũng coi như đã quen biết một hồi.

Nhưng Vương Vĩ không nhận tiền tiết kiệm, chỉ lấy mỗi chiếc bình hoa vẫn luôn được đặt ở đầu giường của ông cụ, cho dù tất cả mọi thứ đều rơi thì nó cũng sẽ không rơi.

Anh ta cũng làm giống như ông cụ đã nói, chỉ coi thứ này thành một vật kỷ niệm, nói với mình rằng mình cũng đã từng được cảm nhận tình yêu của cha là như thế nào.

Cũng chỉ đến lúc này, Vương Vĩ mới biết ông cụ thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng thật ra lại chính là một cán bộ nghỉ hưu trong thể chế, một đời liêm khiết.

Cũng vì quá mức liêm khiết cho nên ông cụ chẳng ăn nhập gì với chốn quan trường thời ấy, sau đó mới lùi xuống tuyến hai từ sớm, sau này trực tiếp làm thủ tục nghỉ hưu, ở nhà dưỡng lão.

Con trai của ông cụ cũng đã từng oán trách ông cụ, ở một cương vị công tác như thế lại không nhận một đồng một xu nào cả, khiến cho bọn họ vốn có thể sống rất tốt lại phải giống như một gia đình bình thường.

Nhưng sau này nhìn thấy mấy người ngồi ở cương vị kia lần lượt rớt ngựa, cuối cùng anh ta mới tán đồng với suy nghĩ với cha mình. ...

Khi ấy con trai của ông cụ cũng từng nghĩ không biết cái bình này có phải đồ cổ gì đó hay không, nhưng ông ta đã tìm một người bạn có chút nghiên cứu về phương diện này tới giúp mình xem rất lâu, nhưng người bạn kia cũng không nhìn ra được manh mối này.

Chuyện này cũng chỉ đành gạt qua một bên trước, anh ta cũng không giữ ý kiến phản đối gì đối với chuyện ông cụ cho Vương Vĩ cái bình, và cũng không ngại việc ông cụ đặc biệt viết chuyện này vào trong di chúc.

Dù sao thì đến ngay cả một cái ghế nào đó cho đứa cháu gái mà cũng được viết vào di chúc thì thôi, bộ còn thiếu một cái bình hoa nữa hay sao?

Sau đó Vương Vĩ mang cái bình hoa về nhà nhưng mãi vẫn chưa dùng đến, thứ nữa là tình cờ phát hiện ra cái thứ này có thể đựng chổi lông gà cho nên anh ta đã dùng nó như thế.

Mấy năm nay anh ta đã đổi không biết bao nhiêu căn nhà rồi, lần nào cũng không quên mang chiếc bình đi, cũng không quá để ý đến xem nó có va đập gì hay không, nhưng cái thứ này không hổ là đồ tốt mà trong nước sản xuất, vô cùng chắc chắn, chẳng mảy may bị sao cả.

Nếu cái bình hoa này thật sự là một món đồ cổ giống như cô Vệ đã nói, vậy khi ấy ông cụ tặng chiếc bình này cho anh ta cũng rất có thâm ý, lẽ nào ông cụ cố tình làm vậy?

Vương Vĩ không tài nào hiểu được nên lập tức bỏ qua, không nghĩ nữa.

Sáng ngày hôm sau anh ta thức dậy, sau khi chỉnh trang qua loa một lượt mới lái xe đến đường Phong Thủy.

Không cần hỏi đường, Vương Vĩ vừa tiến vào đường Phong Thủy đã nhìn thấy tấm bảng của Chí Viễn Trai ngay, trông nó cổ xưa và hào khí, thoạt nhìn vô cùng cao cấp, là một cửa tiệm mà bình thường anh ta không thể vào nổi.

Nếu như là ngày thường thì Vương Vĩ chắc chắn sẽ không cân nhắc đến việc bước chân vào một cửa tiệm như vậy.

Cho dù có mua nổi đồ hay không, nếu như anh ta bước vào, chỉ sợ sẽ đụng phải thứ gì đó, mà lỡ như cái thứ đó rơi xuống vậy anh ta cũng không đền nổi.

Anh ta kéo chiếc áo sơ mi đã bị giặt đến bạc màu trên người rồi chà tay vào quần, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa lớn ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận