Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1157: Bạch Thính Tuyết

.



Chương 1157: Bạch Thính Tuyết

Chương 1157: Bạch Thính Tuyết

"Sáng hôm nào con bé cũng học thuộc lòng ở tiểu khu, đều là tiếng Anh mà chúng tôi nghe không hiểu, vừa nhìn đã biết là một đứa thích học rồi, lẽ nào là vì thi đại học không thuận lợi khiến con nhỏ bị đả kích?"

Bạch đạo sĩ không nhịn được mà suy đoán, nhưng trước đây ông ta đã từng xem qua chỉ tay cho đứa trẻ này rồi, cũng không phải người có tướng đoản mệnh cơ mà.

Lương Hạo Nhiên cũng nghe hiểu, Bạch đạo sĩ đang nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Bạch Thính Tuyết, cậu ta nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Phía bên cảnh sát nói thế nào ạ?"

Bạch đạo sĩ thở dài một tiếng bất đắc dĩ: "Tự sát."

Bản thân ông ta cũng được tính là một nửa người trong Đạo môn, đương nhiên cũng biết có biện pháp khiến người chết một cách vô cùng bình thường mà lại không tìm ra được một chút dấu vết nào cả.

Cho nên cảnh sát nói tự sát gì đấy, ông ta hoàn toàn không để tâm đến.

Nhưng ông ta không tin cũng vô dụng, cha của Bạch Thính Tuyết lại tin, cũng đã ký tên vào giấy giám định tử vong mà bọn họ cung cấp, thậm chí đã đưa thi thể đi hỏa táng luôn rồi.

Vệ Miên gật đầu, hiểu được ý của Bạch đạo sĩ: "Ông có sinh thần bát tự của cô gái đó không?"

"Có!"

Bạch đạo sĩ lôi một tờ giấy ra, lần trước lúc ông ta xem bói cho đứa trẻ này đã ghi lại vào giấy, chỉ là thực lực suy cho cùng vẫn không được, không bói ra được thứ gì hữu dụng cả.

Vệ Miên cầm được bát tự, sau khi liếc mắt nhìn một cái lại đưa cho Lượng Hạo Nhiên, cậu ta vô cùng hiểu ý mà cúi đầu bài mệnh bàn.

Mấy chuyện như bài mệnh bàn này, Bạch đạo sĩ vẫn luôn cho rằng vô cùng khó nhưng bây giờ thấy người trẻ tuổi này lôi giấy bút ra, viết vẽ loạt soạt trên giấy mà thậm chí còn chẳng nhíu mày lấy một lần.

Từ đó cũng đủ đoán ra được đi theo bên cạnh Vệ Miên vài năm, rốt cuộc cậu ta cũng đã học được không ít, thực lực đã không thể so sánh với ngày xưa nữa.

Nếu như hồi trước ông ta có thể có một sư phụ như vậy...

Không bao lâu sau, Lương Hạo Nhiên đã bói xong: "Sư phụ, trông mệnh của cô ta không có một kiếp này, vốn dĩ có thể sống đến bảy mươi sáu tuổi, chắc hẳn sẽ sống thọ và chết tại nhà."

Vệ Miên gật đầu, ngay từ lúc liếc mắt nhìn thấy bát tự là cô đã biết rồi, có điều, vừa rồi cô đã tính ra được một chuyện hơi khác thường.

Vậy mà Bạch Thính Tuyết lại bị phối minh hôn, hơn nữa còn vào mười ngày trước.

Vừa rồi Bạch đạo sĩ đã nói, Bạch Thính Tuyết qua đời đã được nửa tháng, nhưng cô ta lại bị người phối minh hôn vào mười hôm trước, chuyện này chắc chắn là cha mẹ nhà cô ta làm ra, bởi vì người khác cũng không dễ gì tìm được sinh thần bát tự và thi cốt của cô ta.

"Trong tay ông có ảnh chụp gần đây của cô gái đó không?" Cô nhìn về phía Bạch đạo sĩ.

Bạch đạo sĩ lắc đầu: "Không có."

Sau đó ông ta nghĩ ngợi, cảm thấy nói không chừng nhà họ Bạch sẽ có, hoặc không được nữa thì chắc hẳn cũng có di ảnh của Bạch Thính Tuyết, vì thế ông ta dẫn Vệ Miên đến tiểu khu nhà mình.

Trên đường, cô kể cho hai người họ nghe về chuyện Bạch Thính Tuyết bị phối minh hôn.

Bạch đạo sĩ nghe xong cũng không có phản ứng gì cả, chuyện như thế rất thường thấy ở quê nhà của ông ta, con gái trẻ tuổi qua đời, người trong nhà đều muốn phối minh hôn cho họ.

Một mặt là con gái chưa kết hôn không thể được chôn vào khu mộ tổ tiên, còn sau khi phối minh hôn rồi lại có thể được chôn vào khu mộ tổ của nhà đối phương, cũng không đến mức phải chôn tùy tiện ở một bãi tha ma nào đó.

Một mặt khác cũng coi như là tìm một bạn ở bên dưới cho con, trên đường có nhau cũng không đến mức quá cô độc.

Từ rất lâu trước đây cũng từng xuất hiện trường hợp người trong nhà không phối hôn cho, để đứa trẻ đã qua đời trở về phá đến mức gà bay chó sủa.

Sau này vẫn phải tìm người hiểu nghề xem cho mới biết, hóa ra là vì chưa thành hôn mà đã chết nên ở bên dưới chỉ có một mình lẻ loi, mà phối minh hôn xong có một bạn đời là tốt rồi.

Cho nên đối với chuyện cha Bạch phối minh hôn cho Bạch Thính Tuyết, Bạch đạo sĩ hoàn toàn có thể chấp nhận được mà không hề cảm thấy kỳ quái một chút nào hết.

Lương Hạo Nhiên nhíu mày: "Thế không phải là làm bậy sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận