Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 921: Số Đại Hung

.



Chương 921: Số Đại Hung

Chương 921: Số Đại Hung

Chỉ thấy ông ta ngồi ngây người một lúc lâu rồi mới run rẩy cầm cốc trà lên, bàn tay run lẩy bẩy giơ cốc trà đến bên miệng uống một hớp, một hớp này còn không khống chế được lực mà trực tiếp vãi xuống ống quần không ít.

Vệ Miên: "..."

Đại khái là kinh hãi lắm đây.

Lý Thiên Kỳ vẫn luôn được coi là cháu trai trưởng lại chính là con trai ruột của ông ta.

Đổi một cách nghĩ khác thì người thừa kế công ty mà Lý Bá Uyên nhắm vào chính là con trai ruột của ông ta, chứ không phải cháu trai cách một thế hệ.

Nói cách khác, trên thực tế cũng không phải con trai đứa nào cũng hết hy vọng, Lý Bá Uyên ông ta không để lại được gen tốt gì cả.

Nghĩ như vậy, ông cụ đầy những nếp nhăn trên mặt không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, lại càng kiên định với suy nghĩ cho Lý Thiên Kỳ làm người thừa kế hơn.

Vệ Miên thấy ông ta cuối cùng cũng hiểu rồi mới tiếp tục nói về vấn đề ban nãy.

"Trước đó Lý lão tiên sinh đã nói muốn giao công ty lại cho vị Tiểu Lý tiên sinh này phải không?"

Lý Bá Uyên gật đầu với vẻ chắc nịch: "Đúng!"

Lần này ông ta nói vô cùng chắc chắn mà không còn do dự một chút nào hết.

Thậm chí còn ngấm ngầm nghĩ, chỉ cần mệnh cách của đứa trẻ này cũng được thì ông ta sẽ giao công ty lại cho anh ta, ông ta sẽ đích thân ở bên cạnh dạy dỗ Lý Thiên Kỳ vài năm, nhất định phải khiến anh ta trở thành một người thừa kế đạt tiêu chuẩn nhất.

Cũng coi như là bù đắp mấy năm thiếu sót này một chút.

Vệ Miên gật đầu: "Có bát tự của Lý Thiên Kỳ tiên sinh không?"

"Có."

Nói xong, Lý Bá Uyên lôi một tờ giấy từ trong túi văn kiện mà ban nãy trợ lý đã để lại bên cạnh ông ta ra, bên trên có sinh thần bát tự của Lý Thiên Kỳ.

Vệ Miên lại viết sinh thần bát tự của Lý Bá Uyên ở bên cạnh, sau đó thuận tay vẽ vài đường lên trên, một mệnh bàn đơn giản đã xuất hiện.

Cô cúi đầu, viết vẽ qua loa vài nét bút, rất nhanh đã có kết quả.

Nhưng nhìn thấy kết quả này, cô không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Lúc này, tâm trạng của Lý Bá Uyên đã hoàn toàn khôi phục, ông ta nhìn thấy đôi mày của Vệ Miên nhíu chặt lại mà trong lòng không khỏi căng thẳng.

"Cô Vệ, kết quả như thế nào?"

Vệ Miên nhíu mày: "Số đại hung."

Lý Bá Uyên nghe xong mà sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nếu nói trước đó mức độ hài lòng của ông ta đối với đứa cháu trai trưởng ưu tú này là tám mươi phần trăm, vậy đợi sau khi ông ta biết được cháu trai trên thực tế chính là con trai mình, độ hài lòng đã được nâng cao đến một trăm phần trăm.

Thế nhưng, người thừa kế khiến ông ta hài lòng một trăm phần trăm lại cho ra một quẻ số đại hung, thế này bảo trong lòng ông ta làm sao có thể dễ chịu được chứ?

Thế này không phải nói giao tập đoàn Lý thị vào tay của Lý Thiên Kỳ không chỉ sẽ không tiến thêm được một bước mà ngược lại còn có nguy cơ phá sản hay sao? Nói không chừng đến ngay cả bản thân Lý Thiên Kỳ cũng sẽ không có kết cục tốt gì cả.

Lúc này, Lý Bá Uyên đã không còn giống một tướng quân bách chiến bách thắng thét ra lửa trên thương trường, mà ngược lại, giống một người già bình thường lo cho con cháu trong nhà hơn.

À không, là con trai chứ không phải cháu.

Cho dù là con trai hay cháu trai thì nét lo lắng trên gương mặt của Lý Bá Uyên cũng không thể làm giả được, một mặt ông ta lo sợ tập đoàn Lý thị sẽ không có một người thừa kế ưu tú, một mặt lại không nhịn được mà lo cho sự an nguy của Lý Thiên Kỳ.

Lúc vừa mới tới, Lý Bá Uyên còn là một ông cụ có tinh thần phơi phới nhưng lúc này trông giống như đã phải chịu một sự đả kích to lớn, khiến tinh thần khí cả người lập tức mất hết.

Vệ Miên nhìn thấy ông ta như vậy mà trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ cảm thấy đời người vô thường, người giàu có cũng có nhiều phiền não lắm chứ.

Rất nhanh, cô lại cúi đầu viết vẽ tiếp, không lâu sau lại bói ra được những điểm khác.

"Lý lão tiên sinh, tôi bói ra được một kiếp này của Lý Thiên Kỳ sẽ xuất hiện vào một năm sau, đến khi ấy sẽ ứng nghiệm lên người thân thích, sau khi ông trở về phải đề phòng ở phương diện này một chút!"

Lý Bá Uyên sững sờ, ông ta ngẩng lên từ trong sự bi thương ban nãy, ánh mắt vẫn còn hơi dại ra: "Thân thích?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận