Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 75: Cháu Trai Tôi Ở Đâu

.



Chương 75: Cháu Trai Tôi Ở Đâu

Câu này vừa thốt ra, đám người vây xem đều sững sờ. Tay đạo sĩ cũng không quan tâm được nhiều như thế, thấy có người giải vây giúp mình, ông ta nhân lúc bà cụ còn đang sững sờ mà giải cứu cổ áo của mình.

Vệ Miên nhìn về phía bà cụ rồi chậm rãi nói: "Bác gái, cháu trai nhà bác đang ở hướng đông nam, bác mau nói với người nhà đi tìm đi!"

Bà cụ vừa nghe được lập tức kích động hẳn lên, nhưng đợi bà ta quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Vệ Miên lại lập tức sững sờ.

Cô gái trẻ này trông chỉ trạc tầm tuổi cháu trai của bà ta.

Đột nhiên bà cụ phát hiện ra chắc là mình bị điên rồi, sao chỉ cần là tin tức liên quan đến cháu trai, dù cho có phi lý đến đâu cũng dễ dàng coi là thật vậy.

Vậy mà bây giờ bà ta lại muốn tin lời mà cô gái trẻ này nói.

Chẳng qua, bà cụ cũng không muốn đổ ân oán giữa mình và tên đạo sĩ lên đầu cô gái trẻ, vì thế bèn nhẹ giọng nói: "Cô gái trẻ, đây là chuyện giữa tôi và tên đạo sĩ này, cô không hiểu đâu, cô nên làm gì thì làm cái đó đi, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ tên đạo sĩ này!"

Vệ Miên thấy thế cũng không tức giận mà nói tiếp: "Bác gái, nếu tôi đoán không lầm thì đời này bác đẻ được bốn người con trai, nhưng chỉ có anh cả và anh ba là còn sống, hai người còn đã qua đời ngoài ý muốn, nguyên nhân chết có liên quan đến nước."

"Hai người còn sống này đều rất có tiền đồ, có thể nói là sung túc có tiếng ở bản địa."

"Bọn họ cũng đẻ được không ít cháu trai nhưng vẫn chỉ có mỗi thằng cả và thằng ba còn sống, những đứa con còn lại đều qua đời ngoài ý muốn, nguyên nhân chết cũng liên quan đến nước, mà hai đứa cháu trai còn sống kia cũng vô cùng có tiền đồ, tôi nói có đúng không?"

Bà cụ vừa nghe thế đã kinh ngạc đến mức không nói được thành lời, một lúc sau mới chỉ vào tên đạo sĩ kia và hỏi: "Có phải tên đạo sĩ này nói cho cô biết không?"

Vệ Miên lắc đầu: "Không phải, tôi nhìn ra được từ tướng mặt của bác, thiên đình của bác lõm xuống, nhân trung trên hẹp dưới rộng, là một trong những đặc trưng của người chuyên đẻ con trai, khóe cười kéo thẳng đến chóp mũi, hơn nữa chỗ ấn đường còn có hai vết rạn, cung tử nữ ảm đạm, từ đó suy ra thế hệ sau trong nhà sẽ gặp xui xẻo."

Bà cụ mang vẻ mặt kinh hãi, rất lâu sau vẫn không nói được gì.

Nhưng đúng là tà môn quá, cô gái trẻ chẳng qua chỉ mới mười mấy tuổi thôi, vậy mà chỉ liếc mắt nhìn bà ta có mấy cái đã có thể nói ra rõ ràng chuyện trong nhà bà ta rồi.

Cô gái trẻ nói không sai, một đời này của bà ta tổng cộng đẻ được bốn người con trai nhưng lại có hai đứa còn sống.

Hai người kia đã chết, nguyên nhân chết đều liên quan đến nước, tuy rằng không phải chết đuối ở cùng một chỗ nhưng từ đó về sau, bà ta cứ nghe đến nước là lại cảm thấy hoảng hốt và khó chịu.

Hai đứa con trai vẫn đẻ ra con trai hơn nữa còn giống y như Vệ Miên đã nói, chỉ có thằng cả và thằng ba còn sống, hai đứa còn lại đều chết ngoài ý muốn.

Mà mấy cái ngoài ý muốn này, vậy mà ít nhiều gì cũng có liên quan đến nước.

Cùng lắm là một năm, bà ta liên tiếp tiễn đưa hai đứa cháu trai, thật sự khiến cho bà ta khóc đến suýt mù hai con mắt.

Mà bây giờ trong nhà chỉ còn lại ba đứa cháu trai, ngoại trừ thằng cả và thằng ba ra thì cũng chỉ còn lại mỗi đứa cháu trai nhỏ nhất này.

Bà ta sợ đứa trẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới đi khắp nơi tìm người xem bói, ngăn tai họa giúp đứa trẻ, cốt là muốn đứa cháu trai nhỏ này có thể bình an trưởng thành.

Trước đó bà ta nghe nói tay đạo sĩ dưới gầm cầu này xem bói rất chuẩn nên mới đặc biệt tới tìm ông ta.

Bà ta đã tốn mười vạn nhờ hòa thượng này vẽ cho một lá bùa bình an để cầu bình an, nhưng không ngờ vẫn chưa tìm được cháu trai út.

"Cô gái trẻ, cô biết xem bói sao? Vậy cô có thể giúp tôi bói xem bây giờ cháu trai tôi thế nào rồi không, có phải thật sự đang ở hướng đông nam không?"

Bà cụ nói đến chỗ kích động còn định bắt lấy tay cô.

Vệ Miên im hơi lặng tiếng tránh đi, lại trấn an: "Xuất phát từ nhà bác đi thẳng về phía đông nam để tìm, thẳng đến chỗ nào có nước hẵng dừng lại rồi tìm xung quanh khu vực đó."

Bà cụ vừa nghe nói lại là nước mà hồn như sắp rời khỏi thể xác, cả người lảo đảo chỉ chực ngã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận