Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 374: Vệ Đại Sư Một Đời Hiếu Thắng

.



Chương 374: Vệ Đại Sư Một Đời Hiếu Thắng

Chương 374: Vệ Đại Sư Một Đời Hiếu Thắng

Dùng lời của Phùng Tĩnh để nói, rõ ràng dáng người rất tốt, chỗ nên có đều có hết, xương cốt cũng không cứng mà sao lúc nhảy múa lại có thể cứng đến mức độ đó được chứ? Cứ như thể tay chân đều được ghép nối vào ấy.

Toàn bộ động tác đều có thể học thuộc rất nhanh, lúc tách ra tạo dáng còn có thể chụp thành một bộ ảnh đẹp, nhưng một khi thật sự nhảy lại hoàn toàn không có nét đẹp của điệu múa cổ điển mà ngược lại, trông giống cương thi hơn.

Vệ đại sư một đời hiếu thắng quyết định liều chết với điệu múa cổ điển này.

Thế nhưng, tưởng tượng phong phú bao nhiêu thì hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.

Luyện tập cả một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối nữa, lúc vị đại sư hiếu thắng nào đó bước ra khỏi phòng tập mua, tay chân đều đã hơi run rẩy.

Cô chống vào vách tường chậm rãi đi ra ngoài, Phùng Tĩnh đi trước một bước đợi ở bên ngoài nhìn thấy gương mặt bánh bao nhăn nhó đó của cô mà không nhịn được cười.

Vệ Miên phóng ánh mắt sắc lẹm như dao qua đó: "Buồn cười lắm sao?"

Phùng Tĩnh vội vàng che miệng sau đó lắc đầu như cái trống bỏi: "Không buồn cười!"

Vừa nói không buồn cười mà hai vai vừa không ngừng rung lên, có thể thấy là buồn cười chết đi được.

Hừ, Vệ Miên quay đầu đi, không thèm để ý đến cô ấy nữa.

Tối hôm nay, cô ngủ trong phòng ký túc xá đã lâu ngày không ở, chen chúc trên một chiếc giường với Phùng Tĩnh, thuận tiện hưởng thụ một đợt mát xa toàn thân.

Chiều ngày hôm sau, Vệ Miên "nhịn đau" đến phòng tập múa xin nghỉ, sau đó lại chạy ra khỏi cổng trường với tinh thần phơi phới.

Là là la lá, cuối cùng cũng không cần phải múa nữa rồi!

Lúc này, Tiêu Chí Minh và Vu Phụng Thần đã đợi sẵn ở cổng trường học, sau khi ba người gặp nhau có hàn huyên vài câu rồi lại giới thiệu đôi bên với nhau một phen, tiếp đấy mới lái xe đến nhà họ Vu.

Hôm qua, Tiêu Chí Minh đã nói với Vệ Miên về tình hình của Vu Nam Nam rồi, nhưng ông ta cũng không nói chi tiết đến mức đó, lúc này ngồi trong xe vừa vặn có thời gian rảnh, cô lại hỏi han kỹ càng một phen.

Quan sát tướng mặt của Vu Phụng Thần có thể thấy ông ta thành thật và an phận, trung thành lại đáng tin, trong mệnh có một đứa con gái nhưng trước mắt, cung tử nữ của ông ta lại bị một đám khí đen nhạt nhòa bao phủ.

Lại quan sát khí tức trên người của Vu Phụng Thần, thấy đều rất bình thường, cũng không nhiễm một chút tà khí hay âm khí gì cả, nhưng có vài tà vật khá đặc biệt, sau khi xác nhận không thể nhìn ra được gì từ vẻ ngoài, tất cả còn phải đợi xem xong chính chủ rồi mới có thể nói sau.

Ba người nhanh chóng đến dưới tòa nhà dân cư mà nhà họ Vu ở, Vu Phụng Thần lái xe đi trước, Vệ Miên và Tiêu Chí Minh chậm rãi bước trong tiểu khu.

Lúc này, thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh rồi, trên cơ bản cây cối trong vành đai xanh hóa của tiểu khu đã trơ trụi lá hết, đến đâu cũng chỉ thấy một vẻ tiêu điều.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, đột nhiên ánh mắt của Vệ Miên dừng lại trên một tòa nhà, hoặc là nên nói, dừng lại trước cửa sổ một hộ gia đình trong số đó.

Cho dù không mở thiên nhãn thì cô vẫn có thể phát hiện ra sát khí tràn ra khỏi cửa sổ của căn hộ đó.

Thấy Vệ Miên vẫn luôn nhìn về phía bên đó, Tiêu Chí Minh cũng cảm thấy không đúng, ông ta nghĩ đến chuyện người này luôn có thể nhìn thấy một vài thứ mà người bình thường không nhìn thấy, trong lòng không khỏi căng thẳng, hỏi với vẻ lo lắng: "Đại sư?"

Còn chưa đợi Vệ Miên kịp nói gì thì Vu Phụng Thần đã bước qua bên này, ông ta và căn nhà mà Vệ Miên đang nhìn ở chung một tòa.

"Đại sư, thang máy ở bên này."

Vệ Miên vẫn còn đang nghĩ đến căn hộ vừa rồi kia: "Ông có biết căn nhà thứ hai tính từ phía Đông sang của tầng sáu không?"

"Căn mà cô nói ở tòa của chúng tôi?"

Vệ Miên gật đầu.

Đột nhiên trái tim của Vu Phụng Thần giật mạnh một cái, cứ cảm thấy đại sư sẽ không vô duyên vô cớ hỏi mấy chuyện này, vì thế bèn đáp: "Căn thứ hai tính từ phía Đông, chắc là căn 602 đấy, đó là nhà của bà Thẩm, gọi là bà nhưng trên thực tế mới hơn sáu mươi thôi, còn chưa lớn tuổi bằng mẹ tôi đâu. Con gái với con trai của bà ta đều đang ở nước ngoài, mấy năm liền mới về đây có một lần thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận