Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 487: Lòng tin

.



Chương 487: Lòng tin

Chương 487: Lòng tin

Đồ trang trí trong căn nhà lầu này chỗ nào tinh tế lại thoáng lộ ra vẻ tùy ý, có thể thấy chủ nhân là một người có khiếu thẩm mỹ, hơn nữa, có rất nhiều chỗ được thiết kế giả cổ, Lưu Phụng Linh đoán tuổi tác của nam chủ nhân trong căn nhà này chắc hẳn không nhỏ đâu.

Bà ta không nhịn được mà ưỡn thẳng sống lưng, càng thêm chú ý đến hình tượng của mình.

Bác gái Lưu nhìn thấy Vệ Miên đứng trong phòng khách bèn vội vàng tươi cười rạng rỡ.

"Tiểu Vệ, cháu xem giúp cho xem em gái bác bị làm sao, có phải có chút vấn đề ở phương diện kia không?" Bác gái Lưu biết Vệ Miên sống một mình trong căn nhà lầu này cho nên cũng không giấu diếm gì cả.

Nhưng lời này lọt vào tai của Lưu Phụng Linh thì lại khác, chị của bà ta vừa nói gì cơ?

Cái gì mà "Tiểu Vệ, cháu xem giúp cho" cơ?

Lẽ nào chị gái của bà ta nói tìm người xem giúp bà ta là tìm cô gái trẻ này ấy hả?

Nói đùa kiểu gì thế? Một cô gái trẻ thì biết xem cái gì được?

"Khụ, Tiểu Vệ này, người lớn nhà cô đâu?" Lưu Phụng Linh không nhịn được mà mở miệng, nói xong, hai con mắt kia lại quan sát xung quanh với vẻ mập mờ, ánh mắt đó cứ như thể mang theo móc câu vậy.

Vệ Miên nhíu mày, trong giọng nói đã mang theo vài phần lạnh nhạt: "Không phải ai cũng có thể gọi tôi là Tiểu Vệ đâu, bà vẫn nên gọi tôi là Vệ đại sư thì tốt hơn."

Lưu Phụng Linh sững sờ sau đó lại bật cười hô hố, tiếng cười của bà ta vô cùng ra vẻ nghe cứ như gà mái đẻ trứng, nhưng cứ cố tình bản thân bà ta còn tưởng rằng nó rất dễ nghe.

"Ôi trời, cô cũng đừng nói đùa nữa, người lớn nhà cô đâu, tôi tới đây là có việc đấy nhé!"

Lưu Phụng Linh tự cho rằng mình cười phong tình lả lơi đủ rồi nhưng vẫn chẳng thấy có người nào bước ra, khiến bà ta không khỏi giục Vệ Miên.

Bác gái Lưu nhìn thấy điệu bộ này của bà ta cũng không nhịn được mà nhíu mày.

"Linh Tử, cô ăn nói kiểu gì đấy, Tiểu Vệ chính là đại sư mà tôi nói với cô, cô ấy lợi hại hơn bất cứ một đại sư nào mà tôi từng gặp trước đây, còn không mau xin lỗi đi!"

Lưu Phụng Linh cảm giác được vẻ bất mãn trong giọng điệu của chị cả nhưng bà ta vẫn nhìn về phía đối phương với vẻ hờ hững như cũ.

Thấy chị cả hiếm khi nghiêm túc như vậy, thật sự không giống như đang nói đùa.

Lúc này, bà ta mới hơi phiên phiến lại một chút, liếc mắt nhìn Vệ Miên với vẻ nghi ngờ: "Đây là đại sư thật á?"

Vệ Miên nhìn mấy quỷ hồn bám theo bên cạnh bà ta kia đang định nói không xem cho nữa, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên thiên nhãn đã mở ra.

Một màn sương mù màu trắng quen thuộc tản đi, trước mắt Vệ Miên xuất hiện một bà cụ đầu tóc bạc phơ.

Bà cụ này họ Bạch, bị xuất huyết não đã rất nhiều năm rồi, trước đây trên cơ bản còn có thể tự mình lo liệu cho cuộc sống, nhưng một khoảng thời gian trước đột nhiên bà cụ trượt chân ngã một cái, sau đó cũng không thể rời giường được nữa, ăn uống, đi ngoài đều phải có người hầu hạ.

Trong khoảng thời gian bà cụ nằm viện này vẫn luôn là con trai với con dâu luân phiên nhau chăm sóc, vì thế mà hai người đã phải xin nghỉ không ít, mới một tháng mà đều gầy rộc cả đi.

Bà cụ Bạch chỉ có mỗi một đứa con trai như vậy thôi, thấy con trai và con dâu đã mệt thành ra như thế mà trong lòng bà cụ cũng rất buồn, hơn nữa, con dâu còn phải chăm sóc cho cháu gái, lại càng lao lực quá độ hơn.

Bà cụ Bạch mắt thấy thì lòng đau nhưng lại không có cách nào khác, vì thế vào tối ngày hôm đó, bà cụ bập bẹ nặn từng chữ một, cộng thêm dùng tay ra hiệu, cuối cùng cũng có thể khiến con trai hiểu được ý của mình.

Bà cụ muốn tìm người giúp việc hoặc có thể gọi là hộ lý.

Là kiểu người chỉ chuyên chăm sóc bà cụ, hơn nữa còn phải chăm sóc cả ngày.

Con trai với con dâu chỉ cần cung cấp một chỗ ở cho bà ta, lại bao cơm một ngày ba bữa là được, về phần tiền thuê hộ lý thì cứ dùng tiền lương hưu của bà cụ là đủ rồi.

Con trai của bà cụ Bạch không muốn đồng ý nhưng xét từ tình hình trước mắt, đây quả thật là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.

Anh ta với vợ bàn bạc một phen rồi quyết định tìm tới một công ty giúp việc nhờ bọn họ giới thiệu cho một hộ lý đáng tin, phải lương thiện và tỉ mỉ.

Chỉ cần có thể đối xử tốt với người già thì tiền lương không thành vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận