Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 672: Run rẩy

.



Chương 672: Run rẩy

Chương 672: Run rẩy

Suốt nhiều năm như thế cô ta không đi đầu thai, không phải chì vì muốn báo thù thằng đàn ông chó má đấy hay sao, để cho anh ta biết năm đó bản thân đã phạm phải lỗi sai quá đáng đến độ nào.

Vệ Miên híp mắt, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn cố chấp như thế, hoặc là thực lực rất mạnh, cảm thấy bản thân mình được, hoặc là chấp niệm trong lòng quá sâu.

Tuy rằng nữ quỷ này mặc đồ đỏ, đại khái là một lệ quỷ nhưng trên thực tế, ở trong mắt Vệ Miên vẫn chẳng đáng nhắc đến như cũ.

Vệ Miên trực tiếp lôi Ngọc Cốt Phiến ra vỗ lên mắt cá chân của Phùng Tĩnh, nữ quỷ như bị thứ gì đó lợi hại làm phỏng mà hét lên chói tai.

"Á..."

Cùng lúc đó, loại cảm giác trói buộc mà trước đó Phùng Tĩnh đã cảm thấy cũng biến mất luôn, cô ấy cử động chân, lần này có thể tự do hoạt động được rồi. , sau đó cô ấy nhanh tay nhanh chân dùng sức bò ra đằng sau Vệ Miên để trốn.

Nữ quỷ ôm mái tóc bị Vệ Miên chặt đứt một đoạn với vẻ mặt đau lòng, mái tóc này chính là vũ khí của cô ta, bây giờ bị chặt đứt nhiều như thế cũng tương đương với chặt gãy thanh kiếm của kỵ sĩ vậy, khiến cô ta đau lòng đến sắp nhỏ máu mất.

Lúc này, cô ta cũng không quan tâm đến việc duy trì hình tượng ban đầu của mình nữa, quanh khu vực này từ từ nổi lên một màn sương mù, bóng hình của nữ quỷ cũng dần dần hiện ra bên trong màn sương.

Gương mặt của cô ta hiện ra tình trạng thối rữa, con ngươi lồi ra, cái miệng đã thối đến mức lở từng miếng ra ngoài, trên gương mặt lại càng có rất nhiều lỗ thủng do bị giòi bọ gặm cắn, còn có thể nhìn thấy rất rõ đám giòi màu trắng bò lúc nhúc bên trên, bộ dáng trông cực kỳ ói mửa và đáng sợ.

Phùng Tĩnh trốn đằng sau Vệ Miên chỉ nhìn thấy bên cạnh cửa sổ vừa rồi không có một bóng người, nhưng bây giờ lại có một bóng người màu đỏ càng ngày càng hiện ra rõ ràng trong màn sương, rất nhanh đã có thể rõ đến mức trông như một người bình thường.

Phùng Tĩnh nhìn gương mặt của người đó, chỉ thấy con ngươi lồi ra của người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Phùng Tĩnh: "..."

Nếu ánh mắt có thể giết người vậy cô ấy cảm thấy chỉ sợ bây giờ mình đã chết rất nhiều lần rồi.

Phùng Tĩnh muốn tránh tầm nhìn nhưng bởi vì quá mức sợ hãi cho nên ngược lại, không có cách nào dời tầm nhìn đi, cô ấy ôm ngực mình, không thốt ra được một câu nào hết.

Đúng lúc này, con ngươi của nữ quỷ kia đột nhiên rớt ra khỏi hốc mắt, lăn lốc lông về phía trước khoảng hơn một mét, thẳng đến bên cạnh chân của Phùng Tĩnh.

Cả người Phùng Tĩnh run như cầy sấy.

Điều càng đáng sợ hơn là cho dù con mắt đó có lăn thế nào thì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy!

Tầm nhìn của cô ấy không khống chế được mà đối diện với con mắt đó, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tuyệt vọng ùn ùn kéo đến như muốn nhấn chìm mình.

Ngay khi cô ấy sắp bị màn máu tanh kia nhấn chìm thì chỉ nghe thấy "bẹp" một tiếng.

Âm thanh đó có hơi giống tiếng quả bóng nước bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm bọn họ ném vào vách tường hồi còn nhỏ.

Ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ kia lại một lần nữa vang lên, lần này nghe còn thê thảm và lâu hơn trước đó.

Đợi Phùng Tĩnh tỉnh táo trở lại đã nhìn thấy một bàn chân quen thuộc xuất hiện ở chỗ ban đầu của con mắt kia.

Sau khi Vệ Miên giẫm xong còn đi vài cái xuống nền đất bên cạnh với vẻ ghét bỏ, trên gương mặt tràn đầy sự chê bai: "Đừng có xả rác lung tung."

Trong hốc mắt của nữ quỷ chỉ còn lại một con ngươi, cô ta nghe được lời của Vệ Miên lập tức tiếng kêu thảm thiết như bị kẹt lại trong cổ họng. Cô ta nhìn hai người trước mặt một lúc với vẻ mặt khó tin sau đó đột nhiên òa khóc tức tưởi.

"Còn có thiên lý nữa không, cho dù là thiên sư cũng không thể tùy tiện bắt nạt quỷ được chứ, người ta cũng đã làm cái gì đâu, chỉ hù dọa một tí thôi bộ cũng phạm pháp à..."

Vệ Miên phì cười một tiếng, vừa rồi ánh mắt của cô ta nhìn Phùng Tĩnh cũng không giống như chỉ muốn hùa dọa cô ấy đâu, trong đó còn hàm chứa cả hận ý, cho dù có cách xa như thế thì Vệ Miên vẫn có thể cảm giác được, huống chi là người trong cuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận