Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 574: Mẹ con

.



Chương 574: Mẹ con

Chương 574: Mẹ con

Vừa đến cuối tuần là lượng người ở đường Phong Thủy vô cùng đông, vì bên này có một khu vực bày sạp nên có vài người bằng lòng mang cả "đồ cũ" ra đây bán.

Người ta cũng không hại bạn mà chỉ nói với bạn rằng bản thân bọn họ cũng không chắc chắn, đưa ra một cái giá không cao không thấp, đôi bên bàn xong là có thể trực tiếp mua luôn.

Loại hành động trông giống trong nghề mà lại không phải trong nghề này đã thu hút không ít người vừa mới nhập môn, bọn họ thích cứ dăm ba hôm là lại tới đây "đào báu vật", toàn nghĩ lỡ như có thể nhặt được đồ tốt thì sao?

Chủ yếu là cũng có vết xe đổ rồi, trước đây có một chàng trai trẻ bày sạp bán một lọ thuốc hít bẩn ơi là bẩn ở chỗ này.

Lúc đó, nó được một ông lão mua đi, bán với giá năm nghìn đồng.

Tất cả mọi người đều cho rằng ông lão bị lừa, nói ông ta dùng năm nghìn đồng để mua cái gì mà không được, đây cứ nhất thiết phải đi mua đồ dỏm.

Ông lão cũng không biết xem đồ cổ, khi ấy chỉ cảm thấy vẻ ngoài của cái thứ này vô cùng hợp ý mình cho nên mới không ngại nó bẩn thỉu mà mua về.

Sau khi cọ rửa sạch sẽ rồi mới biết đó chính là một lọ thuốc hít bằng hổ phách, sau này bán được với giá tận năm mươi vạn tệ.

Nghe nói cái thứ này chắc hẳn có một đôi nhưng trong tay ông lão thiếu mất một cái, bởi vậy người ta chỉ ra giá đến năm mươi vạn thôi.

Có điều, cuối cùng ông lão vẫn không bán mà cất giữ nó một cách rất cẩn thận.

Nhưng chuyện này một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhiều người đều biết có thể nhặt được đồ tốt ở mấy sạp hàng trên đường Phong Thủy, nên người tới cũng đông lắm.

Có một khoảng thời gian Vệ Miên không tới đây, bây giờ đột ngột tới mới phát hiện ngay cả một chỗ đỗ xe ở gần đây cũng không có.

Cô lượn một vòng cuối cùng nhìn thấy một nửa chỗ đỗ xe ở một góc vắng vẻ.

Sở dĩ nói một nửa chỗ cũng là vì một nửa khác đã bị một con Mini cùng kiểu nhưng khác màu với của cô chiếm rồi.

Cô lái xe qua bên đó, một chỗ đỗ xe vừa vặn đủ cho hai cái đầu cá xào ớt này.

"Chỗ này cách đường Phong Thủy khá xa, Vệ Miên xuống xe đi bộ về bên đó, vừa vặn nhìn thấy một cặp mẹ con đi từ phía đối diện qua đây.

Cái miệng của người mẹ trong số đó nói không nghỉ một giây một phút nào cả, hình như đang càm ràm chuyện gì đó, thằng con trai thì hơi cúi đầu, chẳng nói một tiếng nào.

Thính lực của Vệ Miên tốt nên có thể nghe thấy rõ toàn bộ lời nói của đối phương.

"... Con nhìn cái bảng thành tích này của con đi, bài thi tiếng Anh một trăm năm mươi điểm, bình thường con đều có thể giành được điểm tuyệt đối mà sao lúc thi đại học lại không được hả, còn bị trừ mất hai điểm nữa chứ?

Mẹ chỉ hỏi con, tại sao con lại bị trừ mất hai điểm này? Càng vào thời khắc mấu chốt lại càng phạm lỗi sai, con như thế rồi sau này còn có thể có thành tích gì được nữa? Ai dám giao mấy chuyện quan trọng cho con làm hả?"

"Cái thứ không gánh vác được trách nhiệm!"

"Còn cả môn toán của con cũng thế, bình thường không có lần nào rớt dưới một trăm bốn mươi điểm. Trước khi đi thi mẹ đã tìm gia sư một dạy một cho con rồi, bớt ăn bớt dùng chỉ để tìm giáo viên cho con, cũng không phải con không biết giá thuê giáo viên đó, một tiết tốn tận tám trăm đồng. Mẹ với cha con đều không nỡ ăn không nỡ mặc, tất cả đều là vì muốn con có thể có tiền đồ nhưng con thì sao?"

"Một ngày con học gia sư bốn tiết vị chi là ba nghìn hai trăm đồng, trong khi một ngày mẹ với cha con có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Vất vả lắm mới kiếm được một ít tiền lương rồi dồn hết vào đấy, nhưng con báo đáp cha mẹ cái kiểu gì đây?

Con đã học thêm lâu như thế rồi mà vẫn không tăng được nổi một điểm nào lên?

Con nói đi, có phải lúc giáo viên giảng bài, con không nghiêm túc nghe giảng không hả?"

Cậu trai đi chậm hơn mẹ mình nửa bước, gương mặt đờ đẫn, không nói một tiếng nào cả.

Người đàn bà dường như đã quá quen với sự trầm mặc và kiệm lời của cậu trai trẻ nên vẫn tiếp tục càm ràm.

"Tuy rằng lần này đã đỗ Thanh đại rồi nhưng thành tích của con vẫn thấp hơn dự liệu của mẹ với cha con, chả khác quái gì bãi cứt cả, vốn còn nghĩ kiểu gì cũng có thể tranh được cái chức thủ khoa đầu vào tỉnh, còn bây giờ..."

Người đàn bà hừ mạnh một tiếng.

"Bây giờ còn tranh cái mẹ gì nữa!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận