Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 433: Nếp Nhăn Ở Khóe Mắt Cũng Đã Nhiều Hơn

.



Chương 433: Nếp Nhăn Ở Khóe Mắt Cũng Đã Nhiều Hơn

Chương 433: Nếp Nhăn Ở Khóe Mắt Cũng Đã Nhiều Hơn

Tiêu Tiêu cảm thấy có khả năng là mình nghĩ nhiều rồi, có lẽ đây chỉ là cách ở chung bình thường giữa cha và con gái mà thôi. Trong cuộc sống của cô ta thì nhân vật người cha này đã thiếu vắng quá lâu rồi, nếu như cha còn ở đây thì mình chắc chắn cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Vì chú Trương không phải cha đẻ của mình cho nên mình mới cảm thấy hơi kỳ quái thôi.

Nhưng mẹ đã nói chú Trương coi cô ta như con gái ruột của mình cho nên có vài hành động thân mật hình như cũng rất bình thường thì phải?

Bình thường... thật?

Cho nên ngày hôm sau lúc xem phim truyền hình, chú Trương lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô ta, Tiêu Tiêu cũng chỉ cả người lập tức cứng ngắc sau đó lại cưỡng chế bản thân phải thả lỏng.

Nhưng không ngờ hôm nay chú Trương lại không giống với hôm qua, thế mà ông ta lại đặt cánh tay lên vai mình.

Nhìn từ đằng trước thì Tiêu Tiêu trông như bị ông ta ôm trong lòng ấy.

Cô ta nghĩ đến lời mà người bạn thân nói rồi cưỡng chế để bản thân không lộ ra một chút vẻ mất tự nhiên nào, nhưng cô ta cứ cảm thấy bàn tay đó của chú Trương có vài ngón tay đang vuốt ve bả vai của mình. khiến cho da gà da vịt trên người cô ta đều nổi hết cả lên.

Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn mẹ mình, bà ta vẫn đang chìm đắm trong tình tiết của bộ phim truyền hình mà không thể tự thoát ra được, một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà chẳng buồn chớp lấy một cái.

Mà lúc này, Tiêu Tiêu quay đầu nhìn sang chú Trương lại phát hiện ra ông ta cũng đang nhìn mình, thấy cô ta quay đầu qua, ông ta còn nhoẻn miệng cười với cô ta.

Tiêu Tiêu còn chưa kịp phân biệt hàm ý trong nụ cười đó thì đã bị đôi mắt đen u ám đó của chú Trương dọa sợ.

Cô ta đã từng có bạn trai nên vô cùng hiểu rõ ánh mắt đó có ý gì!

Tiêu Tiêu sợ hết hồn, vội vàng mượn cớ luận văn tốt nghiệp có vài chỗ cần phải sửa rồi chạy về phòng.

Cảnh Tú Vinh không cảm thấy khó hiểu một chút nào hết, theo quan điểm của bà ta thì luận văn sửa đi sửa lại nhiều lần là chuyện hiển nhiên.

Trương Hiểm Phong đặt hai cánh tay lên sô pha, hai chân mở ra, vừa phụ họa với suy đoán của Cảnh Tú Vinh về cốt truyện và không nhịn được mà thè lưỡi liếm môi.

Ông ta cảm giác cách cái ngày mong muốn của mình thành hiện thực càng ngày càng gần rồi!

Cuộc sống như vậy mới có hy vọng chứ, không phải sao?

Tối hôm đó Tiêu Tiêu mất ngủ, cô ta cứ cảm thấy không phải do mình nghĩ nhiều, những hành động và biểu cảm của Trương Hiểm Phong đối với mình thật sự rất khó không khiến cô ta đa nghi.

Nhưng chuyện như vậy, cô ta thật sự không biết phải nói với ai, nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Tiêu vẫn quyết định thổ lộ một chút với mẹ mình.

Trùng hợp hôm đó là hai mươi chín tháng chạp, có vài cấp dưới của Trương Hiểm Phong qua nhà chúc tết, ông ta đang ở phòng khách tiếp đón khách khứa, còn Cảnh Tú Vinh thì ở trong bếp làm việc.

Tiêu Tiêu nhân cơ hội này đi vào nhà bếp, nhìn vẻ ngoài thì là giúp mẹ nấu cơm nhưng trên thực tế, toàn bộ tâm trí của cô ta đều đang dồn vào chuyện mà mình sắp kể.

Một khoảng thời gian không gặp, Tiêu Tiêu phát hiện ra hai bên mai của mẹ đã xuất hiện vài sợi tóc bạc, nếp nhăn ở khóe mắt cũng đã nhiều hơn.

Cô ta có hơi do dự, không biết chuyện mà mình sắp nói liệu có tạo thành ngăn trở giữa đôi vợ chồng mới cưới như bọn họ hay không.

Nhưng nếu không nói chuyện này, cô ta cứ nghẹn trong lòng rồi cũng sẽ có ngày nghẹn mà chết.

Hơn nữa, sau này càng không biết phải đối diện với mẹ và Trương Hiểm Phong như thế nào hơn.

"Mẹ ơi, ở chung lâu như vậy rồi, mẹ cảm thấy chú Trương thế nào?"

Tiêu Tiêu vừa bóc tỏi vừa hỏi ra thành lời.

Câu này vừa thốt ra, Cảnh Tú Vinh đã liếc mắt nhìn con gái với vẻ hơi khó hiểu. ...

"Sao đột nhiên con lại hỏi câu này, chú Trương của con như thế nào mà con còn không biết nữa sao? Đã chung sống nhiều ngày như thế rồi, chú là một người như thế nào mà con còn không cảm giác được? Chú Trương của con đã bắt đầu chuẩn bị trang trí phòng của con trước tận hai tháng đấy!"

Tiêu Tiêu còn chưa kịp nói câu nào thì đã nghe mẹ nói tiếp: "Hơn nữa, gần đây chú Trương của con cũng đang bận thu xếp công việc cho con, đợi con vừa tốt nghiệp một cái là mau chóng về đây ngay, bên tòa án vừa vặn đang cần mấy nhân viên nhập liệu, đến khi đó con cứ tới đó làm quen vào ngày trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận