Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 318: Lớp Trưởng, Đã Lâu Không Gặp

.



Chương 318: Lớp Trưởng, Đã Lâu Không Gặp

Chương 318: Lớp Trưởng, Đã Lâu Không Gặp

Đó là một ngã tư đường, vì lưu lượng xe ở chỗ này không tính là rất lớn cho nên quành trái và đi thẳng đều cùng một đèn tín hiệu, như vậy cũng dẫn đến việc có vài chiếc xe đến chỗ này sẽ xuất hiện va chạm do không thể đi dựa theo quy định giao thông.

Mà lúc này, hai chị em Lâm Tuyết đang ngồi trong chiếc xe việt dã kia của Phùng Hiến Cương, anh ta vừa nói chuyện với Lâm Tuyết ngồi đằng sau vừa lái xe, lúc đợi đèn đỏ, anh ta đừng ra ở giao lộ.

Rất nhanh, đèn tín hiệu đã chuyển xanh, Phùng Hiến Cương lập tức khởi động chiếc xe lái đi nhưng không ngờ đột nhiên chiếc xe buýt bên cạnh chuyển đường, anh ta vội đánh lái sang bên khác tránh đi nhưng không ngờ lại va chạm với chiếc SUV màu trắng ở làn quành bên trái.

"Đệt!"

Phùng Hiến Cương chửi thầm một tiếng, mắt thấy chiếc xe buýt kia cứ lái đi như thế, anh ta cũng không vội vì dù sao cũng có camera hành trình ở đây, hoàn toàn không sợ đối phương chạy thoát.

Lúc này, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang bước xuống khỏi chiếc SUV màu trắng kia, Phùng Hiến Cương cũng vội vàng xuống xe, có điều, trước khi xuống xe vẫn không quên nhắc nhở Lâm Tuyết: "Chị, chị cứ ngồi trong xe đợi trước nhé, đợi em xử lý xong rồi chúng ta đi."

"Được, em đi mau đi!"

Đợi Phùng Hiến Cương xuống xe rồi, Lâm Tuyết mới có thời gian nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy anh ta nhìn con xe của mình trước sau đó mới chạy đến đằng trước con SUV màu trắng kia kiểm tra, thuận tiện xin lỗi chủ xe, dù sao thì người vô tội nhất trong chuyện này chính là người ta mà.

Chiều cao của Phùng Hiến Cương cũng được, tầm một mét bảy mươi chín đã được tính là không thấp trong các nam giới rồi, nhưng chiều cao của chủ chiếc xe SUV màu trắng kia còn cao hơn, ước chừng phải cao hơn Phùng Hiến Cương nửa cái đầu, nhìn qua cũng khoảng một mét tám mươi lăm trở lên.

Có điều, người đàn ông đó quay lưng về phía bên này nên Lâm Tuyết không nhìn thấy mặt, mà chỉ cảm thấy khí thế trên người người kia trông không tầm thường cho lắm.

Cô ta nhìn đồng hồ, thời gian sau khi ly hôn đều là của mình, đã không còn phải gánh áp lực to lớn chỉ sợ làm Phan Húc Đông mất mặt với người ta như trước kia, cũng không cần phải giao lưu với mấy quý bà tám trăm tâm nhãn kia nữa.

Cho nên, cô ta báo danh vào mấy khóa học mà mình cảm thấy hơi có hứng thú, một tiếng nữa sẽ bắt đầu lớp yoga, đợi bên này xử lý xong phỏng chừng sẽ phải vội vàng một chút mới có thể đến kịp.

Đang nghĩ như thế, Lâm Tuyết bất thình lình ngẩng đầu lên, vừa vặn người đàn ông mặc tây trang có dáng người cao ráo kia cũng quay đầu lại, hai người đối diện với nhau.

Đôi bên đồng thời sững sờ.

"Lớp trưởng?" Lâm Tuyết thì thầm.

Người đàn ông đối diện có một gương mặt không thể tính là tuấn tú nhưng lại rất cuốn hút, cô ta có ấn tượng quá sâu về người này chỉ vì người này là lớp trưởng hồi cấp ba của cô ta. Sau này hai người họ cùng thi đỗ một trường đại học, vốn dĩ mối quan hệ giữa đôi bên rất không tồi nhưng cũng không biết sau này vì nguyên nhân gì mà lại xa cách.

Lúc Tôn Ngạn Bác nhìn thấy Lâm Tuyết cũng sững sờ, trái tim dần dần trở nên thôi thúc như trống dồn, một lúc lâu sau anh ta mới dời tầm nhìn đi, nhưng có thế nào thì cảm xúc cũng không thể bình ổn lại được.

"Người anh xem, anh thấy phương án mà tôi vừa mới nói có được không, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh đang vội đi thì có thể tìm tôi sau cũng được, tôi chắc chắn sẽ không chạy đâu..."

Tôn Ngạn Bác nhìn danh thiếp trên tay mình, bên trên này in rõ ràng tên của người trước mặt là Phùng Hiến Cương.

Cái tên này có hơi quen tai, ngay khi đối diện với gương mặt này, anh ta cũng cảm thấy rất quen thuộc.

Tôn Ngạn Bác hơi hoảng hốt, vẫn còn đang chìm đắm trong sự đả kích tình cờ gặp được Lâm Tuyết mà chưa thoát ra.

Ngày xưa, hồi còn ở đại học, Lâm Tuyết và Phan Húc Đông yêu đương, anh ta thấy hai người họ yêu nhau rất thắm thiết nên không thể không chọn cách lặng lẽ rút lui, đến năm ba đại học còn xin được ra nước ngoài du học.

Cho dù đã ở nước ngoài xa xôi nhưng Tôn Ngạn Bác vẫn chú ý đến thông tin của Lâm Tuyết, biết được cô ta đã tốt nghiệp, biết được cô ta còn học nghiên cứu sinh, còn biết sau khi cô ta và Phan Húc Đông tốt nghiệp đã lập tức kết hôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận