Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 354: Sao Có Thể Vậy Được

.



Chương 354: Sao Có Thể Vậy Được

Chương 354: Sao Có Thể Vậy Được

Cô đã nhìn ra được ông Triệu kia không phải cái thứ gì tốt đẹp nhưng không ngờ đối phương lại súc sinh đến mức độ này.

Dưới sự hướng dẫn của cô, Nhị Ni cuối cùng cũng bện thành công một con châu chấu lỏng lẻo, có điều, đối với cô bé mà nói thì nó đã chất như nước cất rồi.

"Oa, em phải đi khoe với Tư Văn mới được."

Nhị Ni nhảy bật dậy với vẻ hào hứng rồi cầm tác phẩm của mình chạy ra ngoài, cô bé còn phải chia sẻ cho người bạn tốt của mình xem, ừm, thuận tiện thể hiện luôn tay nghề của mình nữa.

Lúc này, trước cổng sân của nhà trưởng thôn chỉ còn lại mỗi Vệ Miên và Đại Ni.

Không còn người nào khác, Vệ Miên mới dần dần thu lại nụ cười trên gương mặt, cô quay đầu nhìn Đại Ni: "Em có biết mình không phải con của nhà họ Triệu không?"

Đại Ni còn tưởng mình nghe nhầm chứ, vẻ mặt của cô bé rất khó tin: "Chị đang nói gì thế? Sao có thể như vậy được?"

Vệ Miên nhìn ô cửa sổ để mở kia, cô đè thấp giọng nói: "Tối ngày mai hai vợ chồng Triệu Phương và Hầu Văn Đình kia sẽ về đây, nếu em không tin chị thì buổi tối cứ nghe trộm bọn họ nói chuyện, xem lời chị nói có phải thật hay không?"

Sau đó cô lôi một quyển sổ nhỏ từ trong túi áo ra, viết số điện thoại của mình lên trên rồi rồi nhìn chằm chằm vào Đại Ni: "Đợi em biết được chân tướng, nếu muốn làm vài chuyện gì đó thì có thể gọi điện cho chị, chị sẽ giúp em."

Đại Ni vốn không tin nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt của Vệ Miên, không biết tại làm sao mà trong lòng cô bé đột nhiên hoảng hốt.

Ngón tay của cô bé động đậy, không biết có nên nhận tờ giấy đã viết số điện thoại kia không, cuối cùng chỉ có thể ấp úng nói: "Em... em không có điện thoại..."

Vệ Miên không cho cô bé cơ hội do dự, tai của cô hơi nhúc nhích, nghe thấy mấy người bên trong đã gần kết thúc cuộc đàm phán bèn vội vàng nhét giấy vào túi của Đại Ni, sau đó lại cầm cọng cỏ trong tay, thấp giọng bảo: "Nếu em muốn gọi điện thì có thể tìm Vương Liên Sinh."

Vương Liên Sinh chính là con trai của nhà trưởng thôn, người đàn ông trung niên vừa rồi đã đi cùng mấy người bọn họ lên núi xem đất đó, anh ta có tướng mặt hàm hậu và chính trực.

Ông Triệu được Kiều Tân Lượng đẩy ra ngoài, ông ta liếc mắt nhìn Đại Ni, thấy cô bé vẫn đang nghịch cọng cỏ với cô gái trẻ tuổi kia bèn quát: "Đại Ni, qua đây đẩy xe ngay! Bộ mày không có mắt à, nuôi mày đúng là phí cơm."

Đại Ni run cầm cập, vội vàng ném cọng cỏ trong tay rồi đứng dậy, chạy ra đằng sau chiếc xe lăn của ông Triệu, thay thế vị trí của Kiều Tân Lượng.

"Vậy cứ thế đi, sau này làm xong thủ tục thì tôi sẽ tới tìm ông!"

"Được, dù sao cậu cũng cố mà nhanh vào đấy nhé." Ông Triệu nói xong lại quay đầu vẫy tay với Đại Ni: "Về nhà."

Đại Ni dùng sức đẩy ông Triệu ra ngoài, cánh tay khẳng khiu vì dùng sức quá độ mà gân xanh trên cổ tay đều lồ lộ thấy rõ.

Lúc đi đến cổng thôn, đột nhiên Đại Ni quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Miên, trong đôi mắt đó viết quá nhiều cảm xúc, còn chưa đợi Vệ Miên kịp phân biệt ra đó là gì thì cô bé đã quay đầu đi.

Chuyện bên này đã làm xong, mấy người mới lái xe trở về, vừa vặn Kiều Tân Lượng còn phải sắp xếp chuyện mộ tổ ở nhà họ Kiều, thời gian ba ngày cũng đã đủ dùng rồi.

Hiển nhiên việc đầu tiên là phải đưa Vệ Miên về đã, lúc này, ba ngày cho tân sinh viên báo danh đã kết thúc, cô cũng không cần phải đi giúp đỡ nữa, chỉ cần giống các sinh viên bình thường đi nhận sách mới rồi đến lớp học là được. ...

Ngay tối hôm ấy, Đại Ni mất ngủ.

Lúc đó Vệ Miên nói cô bé không phải con của nhà họ Triệu, Đại Ni theo bản năng cảm thấy không có khả năng, nhưng đợi khi cô bé bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận lại phát hiện ra cũng không phải không có khả năng.

Ví dụ như cô bé không giống bất cứ một người nào của nhà họ Triệu, thi thoảng người trong thôn còn nhắc tới một câu, sau đó bà nội nói cô bé giống mình hồi còn trẻ, lúc ấy, mấy người kia mới không nói thêm nữa.

Nhưng Đại Ni đã từng thấy ảnh của bà nội hồi còn trẻ rồi, hai người cũng chẳng giống nhau, vậy rốt cuộc cô bé giống ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận