Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 81: Phóng Như Bay

.



Chương 81: Phóng Như Bay

Chương 81: Phóng Như Bay

Hình như cô đã tìm được một cách có thể nhanh chóng phát tài rồi.

Sau khi Lâm Thiến Thiến hào hứng đủ rồi, nghĩ đến mình có làm thế nào cũng không thể rời khỏi khu vực này mà trong lòng cảm thấy chán chường.

Nhưng không ngờ chuyện này đối với Vệ Miên mà nói thật sự không thể đơn giản hơn được.

Chỉ thấy cô ấn lên người cô ta một cái, Lâm Thiến Thiến phát hiện ra loại cảm giác trói buộc lờ mờ trong linh hồn mình kia đã biến mất tăm.

Vệ Miên dẫn người về nhà, cô lấy một người giấy bện tóc sừng trâu vừa mới cắt xong trước đó ra, thi phép rồi kêu Lâm Thiến Thiến bám vào nó, tiếp đó mới xuống lầu lấy xe.

Vì thế tối hôm nay, một cô gái ăn mặc kín mít, đi chiếc xe đạp điện phóng như bay trên con đường rộng lớn không người.

Mà trong túi áo trước ngực cô gái đó lại lộ ra một nửa cái đầu người giấy màu trắng bị gió thổi nghiêng tới nghiêng lui.

Vệ Miên đi xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến điểm mục tiêu, chỗ này là một khu biệt thự.

Cô lôi di động ra nhìn giờ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi, đại đa số gia đình đều đã ngủ, trong tiểu khu cũng yên tĩnh vô cùng.

Theo như Lâm Thiến Thiến nói thì bảo vệ cổng của khu biệt thự này quản lý vô cùng nghiêm ngặt, áp dụng cả hai biện pháp mạnh là camera điện tử báo cảnh sát và bảo vệ tuần tra, người lạ muốn vào được chỗ này nhất định phải có sự đồng ý của gia chủ mới có thể đi vào.

Vệ Miên cũng không thể nói mình tới để giao con gái cho nhà họ Lâm được, nếu thật sự nói như thế, sợ rằng họ sẽ cho mình là tên lừa đảo mất.

Cô giơ tay điều khiển một sợi âm sát khí bay về phía camera giám sát ở cổng.

Rất nhanh, hình ảnh bên trong camera đã biến thành một màu tối thui, có điều, chỉ trong vài lần hít thở đã khôi phục lại như thường.

Đợi Vệ Miên đến trước cửa nhà họ Lâm, cô trực tiếp ấn chuông cửa.

Phần lớn người nhà họ Lâm đều đã đi ngủ cả rồi, chỉ có anh cả của Lâm Thiến Thiến là Lâm Tử Hàng vẫn đang làm việc.

Đêm hôm khuya khoắt có chuông cửa vang lên, Lâm Tử Hàng thông qua màn hình nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đứng bên ngoài, tuy thấy hơi kỳ lạ nhưng anh ta vẫn ra mở cửa.

"Có chuyện gì sao?"

Mới đầu, Lâm Tử Hàng còn cho rằng nửa đêm nửa hôm có người tới gõ cửa có khả năng là hàng xóm sống ở gần đây qua đây tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng lúc mở cửa rồi mới phát hiện, cô gái này hoàn toàn lạ mặt.

Anh ta chưa từng gặp qua, trông cũng không giống hàng xóm ở gần đây.

Vệ Miên nhìn về phía anh ta: "Anh là anh cả của Lâm Thiến Thiến đúng không?"

Lâm Tử Hàng sững sờ, trong đáy mắt lóe lên vẻ đau lòng.

"Là tôi đây, cô là bạn của Thiến Thiến?"

Vệ Miên lắc đầu: "Không phải, tôi đưa cô ấy về nhà."

Lâm Tử Hàng hơi hoang mang, đưa Thiến Thiến về nhà?

Thi thể của Thiến Thiến đã được hỏa táng rồi, cái hôm hỏa táng, chính mắt anh ta và cha mẹ đều nhìn thấy cơ mà, không phải cô gái trẻ này đang nói đùa đấy chứ?

Lâm Tử Hàng không nhịn được mà sa sầm mặt mũi, bọn họ mất đi Thiến Thiến đã rất đau đớn rồi, vậy mà cô gái này còn lôi ra làm trò đùa được.

Còn chưa đợi anh ta mở miệng thì cha Lâm và mẹ Lâm đã bị tiếng ồn đánh thức, đều đi ra khỏi phòng.

"Có chuyện gì vậy con?"

Vệ Miên liếc mắt nhìn ba người: "Vừa vặn mọi người đều có nhà hết, có chuyện gì thì có thể nói với nhau."

Vừa dứt lời, cô lôi một người giấy bện tóc sừng trâu từ trong túi áo ra dưới ánh mắt khó hiểu của người nhà họ Lâm.

Điều tà môn ở đây là người giấy kia giống như một người bình thường mà ôm mặt khóc.

Tuy rằng không nghe thấy tiếng nhưng xét từ hành động đó, rõ ràng trông rất giống một cô gái giơ hai tay ôm mặt khóc rất đau lòng.

Ánh mắt mấy người nhìn Vệ Miên dần dần thay đổi, nửa đêm nửa đêm tới cửa đưa người giấy cũng quá ghê người rồi đi?

Vệ Miên thấy người giấy kia lại đang khóc nức nở, cô không nhịn được mà nhíu mày bực tức, người khác không nghe thấy tiếng khóc nhưng cô có thể nghe thấy đấy.

Dọc theo đường đi, Lâm Thiến Thiến gần như chưa từng nín khóc, ngoại trừ lúc trả lời câu hỏi của Vệ Miên ra thì những lúc khác cô ta đều đang khóc.

Vệ Miên niệm chú, sau đó ấn lên cơ thể người giấy.

Người giấy kia dường như lập tức mất đi linh hồn, biến thành một người giấy nhẹ tênh nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô gái trẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận