Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 867: Cối Đá Nghiền

.



Chương 867: Cối Đá Nghiền

Chương 867: Cối Đá Nghiền

Vẻ mặt của Vệ Miên lạnh lùng: "Bế con bé, nhớ giữ im lặng, đi theo tôi."

Dư Ba vội vàng cúi người bế con lên, sau đó đi theo sát đằng sau Vệ Miên.

Quan Tú Kiệt, Giang Dao và cả mẹ của Giang Dao vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì cũng nhanh chóng bám theo.

Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn hơi chói chang, hơn nữa rất nhanh đã sắp đến giờ cơm rồi, người đi lại trong thôn cũng không nhiều.

Hướng mà một nhóm người Vệ Miên rời đi cũng không phải vào trong thôn, mà là ra bên ngoài thôn, hướng về Tây Nam.

Giang Dao lén hỏi mẹ mình: "Đây có phải hướng của sân đập lúa không mẹ?"

Mẹ Giang Dao gật đầu qua loa, bà ta theo sát đằng sau mấy người, chỉ sợ bỏ lỡ hướng chỉ dẫn của sợi chỉ đen.

Rất nhanh, mấy người đã đến sân đập lúa của thôn Thanh Giang, chỗ này cũng không phải chỉ có mỗi gia đình mà có mấy nhà liền kề với nhau.

Trước đó, thật ra cả khu này đều là sân đập lúa, các hộ gia đình đều có cối đá nghiền riêng của nhà mình, hoặc là mấy nhà dùng chung một cái.

Bằng không, đợi đến vụ mùa rất dễ đánh nhau vì tranh giành thứ này.

Mà bây giờ toàn bộ việc đập lúa đều đã được cơ giới hóa, sân đập lúa này cũng biến thành một sân phơi lúa, hoa màu vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn đều được chất đống ở chỗ này để phơi khô, đợi khô đến một mức độ nhất định sẽ dùng máy móc để tuốt hạt.

Cho nên, cối đá để không vẫn luôn được đặt bên cạnh sân phơi lúa.

Mà bây giờ một đầu khác của sợi chỉ đen nối liền với Hân Hân kia lại chạy tới một chiếc cối đá hoàn toàn không bắt mắt.

Vệ Miên và Dư Ba đang bế đứa trẻ vừa định đi đến bên cạnh cối đá thì đột nhiên Hân Hân ở trong lòng anh ta mở mắt ra.

Chính là mở mắt giống như trước đó, sững sờ và không có tiêu cự gì.

Vệ Miên đi xung quanh cối đá một vòng, rất nhanh đã phát hiện ra chỗ không đúng.

Cái thứ này đã được để không mấy năm rồi nhưng phần đất bên dưới rõ ràng đã bị người động vào gần đây xong.

Cối đá rất nặng, cô ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức đẩy một cái, lập tức phát ra tiếng ầm ầm.

Mà cối đá bị đẩy ra đã đổi sang một hướng khác, trục ở chính giữa hướng về phía mặt trời, từ hướng của Vệ Miên nhìn qua vừa vặn có thể trông thấy một thứ bị nhét trong khe hở ở đây.

Cô thò hai ngón tay rút được một người giấy bị nhét ở trong đó ra.

Đó là một người giấy được cắt rất đẹp mắt, là một cô gái nhỏ mặc váy, bện hai bím tóc sừng trâu, toàn bộ người giấy chỉ cỡ một lòng bàn tay.

Vệ Miên lật qua xem, đằng sau viết một sinh thần bát tự bằng chu sa, vừa vặn là của Hân Hân.

Nhìn thấy người giấy rồi lại nhìn thấy sinh thần bát tự, Dư Ba còn có gì không hiểu nữa, trong mắt anh ta quả thật sắp phun ra lửa giận.

Mấy thứ như cối đá này, rất nhiều thế hệ trước ở nông thôn đều biết đến nó, đây là một vật khá tà môn.

Cho nên lúc bọn họ không dùng, có rất ít người đẩy nó về nhà, cho dù có thật sự để ở trong nhà thì cũng kiên quyết không chuyển động cái thứ này, bằng không trong nhà dễ dàng xuất hiện tai họa.

Tuy không thể nói rõ ràng được nguyên do là gì, nhưng đó là kinh nghiệm mà thế hệ trước truyền lại, đại đa số người đều bằng lòng nghe theo.

Cho nên lúc trước mấy cái cối đá ở sân phơi lúa này đều bị thay đổi hết nhưng gần như không có người nào nhận, cuối cùng bị bỏ qua một bên như vậy.

Lúc này, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi là Dư Ba đã khẳng định chắc chắn Vệ Miên nói rất đúng, rõ ràng có người đã dùng cách thâm độc này để hại con gái nhà mình.

"Rốt cuộc là đứa khốn nạn nào lại thất đức đến như vậy, Hân Hân nhà tôi có trêu ai chọc ai đâu, đúng là tổ tiên thiếu đạo đức mà!"

Cũng may mà Giang Dao đã tìm vị đại sư trẻ tuổi này tới đây, chứ nếu để muộn thêm mấy hôm nữa, cho dù thần tiên có tới thì Hân Hân nhà anh ta cũng đã mất rồi.

Vệ Miên cầm người giấy trong tay rồi bấm một quyết với nó, sau đó miệng lẩm nhẩm từ ngữ, rất nhanh, người giấy đã bốc cháy.

Cùng với người giấy bị đốt cháy, loại trống rỗng trong mắt Hân Hân cũng từ từ mất đi, trên gương mặt của bé gái lại từ từ hồi phục sức sống trở lại.

Cô bé nhìn thấy rõ cha đang bế mình và mẹ ở bên cạnh là lập tức oa một tiếng òa khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận