Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 446: Bùng Nổ

.



Chương 446: Bùng Nổ

Chương 446: Bùng Nổ

"Ôi trời, thế này cũng thoáng thật đấy!"

"Oa, thật sự không nhìn ra được trưởng ban thích kiểu này đấy."

Lúc này, Định Tiểu Tinh đã có thể nhìn thấy trước được, sợ rằng, trưởng ban của bọn họ sắp xong đời rồi.

Nhóm chat lớn này cũng không phải chỉ có mỗi một bộ phận bọn họ thôi đâu mà còn có cả những đồng nghiệp khác cũng ở đây nữa.

Anh ta không tin không có người nào phát tán mấy thứ này lên mạng.

Bây giờ đang quản nghiêm phương diện tác phong và kỷ luật như thế, cho dù Trương Hiểm Phong không chết thì cũng bị lột một tầng da.

Về phần tầng da trên người ông ta kia, không bị lột xuống thì danh tiếng cũng thối rồi, muốn ở lại phòng hộ tịch nói thế nào cũng không có khả năng.

Đinh Tiểu Tinh nhìn năm người trong video, còn cả đồ chơi, roi da, còng tay, thật sự muốn cái gì cũng có hết!

Nghe tiếng kêu thảm thiết của trưởng khoa, anh ta không có một chút cảm giác gì cũng thôi đi, ngược lại, còn thấy hơi buồn nôn nữa là sao vậy nhỉ?

Có khả năng đây chính là sự khác biệt giữa thẳng và không thẳng chăng?

Còn chưa xem xong thì một đồng nghiệp khác đã gọi điện tới. ...

Đinh Tiểu Tinh vừa mới nhấn nút nghe thì người ở đầu dây bên kia đã vội vàng nói một câu: "Cậu đã xem chưa?"

Đinh Tiểu Tinh: "..."

Tôi nên nói đã là xem rồi hay nên nói là vẫn chưa xem đây?

"Ha ha ha ha, cậu mau xem đi, Trương Hiểm Phong gửi đoạn phim ngắn của mình vào nhóm chat đó, mau tải xuống lẹ nhé, bằng không lát nữa mất rồi thì phải làm sao? Tôi còn phải thông báo cho những người khác nên cúp trước nhé."

Sau đó, còn chưa đợi Đinh Tiểu Tinh nói gì thì đối phương đã cúp máy cạch một tiếng, giọng điệu cứ phải gọi là rất sốt ruột.

Được rồi, xem ra tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, vậy rất nhanh sẽ có người tung chúng lên mạng Internet khiến cho cơn giông bão này tới càng mãnh liệt hơn một chút đi!

Mà lúc này, nhà họ Trương vẫn còn yên tĩnh như cũ!

Nhưng không bao lâu sau, sự yên tĩnh này đã bị một tràng tiếng đập cửa phá hỏng.

Tiêu Tiêu là người tỉnh lại đầu tiên, cô ta chậm rãi ngồi dậy, vừa mới ngồi được một nửa đã không nhịn được mà ôm đầu, cảm giác choáng váng đột ngột ập tới khiến cô ta lại một lần nữa ngã xuống.

Tiếng đập cửa càng dồn dập hơn, kèm theo đó còn có tiếng gọi, nghe qua hình như là có người đang gọi tên của chú Trương.

Tiêu Tiêu giơ hai ngón tay lên xoa vòng tròn quanh huyệt Thái Dương rồi một lần nữa kéo lê cơ thể mệt mỏi dậy.

Cũng đúng lúc này, cô ta mới phát hiện ra mẹ đang ngủ ngay bên cạnh mình.

Chỉ là bây giờ cô ta còn đang vội đi mở cửa cho người ta nên cũng không rảnh nghĩ ngợi lý do là gì.

Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn sàn nhà một vòng nhưng không thấy bóng dáng của dép lê đâu, cuối cùng chỉ có thể đi chân trần về phía cửa.

Cô ta mở cửa ra, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên xa lạ đang thở hồng hộc đứng đó.

Vương Bảo Sơn nhìn thấy người ra mở cửa là một cô gái trẻ tuổi lạ mặt mà còn tưởng mình đã gõ nhầm cửa chứ, ông ta lùi lại một bước nhìn biển số nhà với vẻ hơi nghi ngờ.

901, không sai rồi?

"Đây là nhà của Trương Hiểm Phong đúng không?"

Tiêu Tiêu nghe thấy tên của cha dượng bèn vội đáp: "Đúng rồi, xin hỏi chú..."

Vương Bảo Sơn vừa nghe được mình không gõ cửa nhầm là cơn giận lập tức bùng lên, nhưng ông ta sẽ không nổi cáu với một cô gái trẻ làm gì, chỉ nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Trương Hiểm Phong đâu rồi?"

Cảm giác được cơn giận của đối phương, Tiêu Tiêu rụt cổ.

"Cháu không... không biết, có lẽ... có lẽ vẫn chưa dậy chăng?"

Vương Bảo Sơn hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp kéo cánh cửa ra, lao thẳng về phía phòng ngủ.

Nhìn thấy cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trong lòng ông ta thầm chửi vậy mà thằng khốn nạn vẫn còn ngủ được, gửi mấy cái thứ kia vào trong nhóm chat, bây giờ bên ngoài đã điên đảo lắm rồi, thật đúng là không biết sống chết.

Cũng không biết sau này sự việc sẽ biến tấu thành ra thế nào mà bây giờ vẫn còn mặt mũi mà ngủ với chẳng ngáy.

Vương Bảo Sơn vừa mới được đề bạt lên vị trí cục trưởng chưa được bao lâu, Trương Hiểm Phong chính là người được một tay ông ta bồi dưỡng lên, vốn còn tưởng đối phương có thể trở thành cánh tay trái, cánh tay phải của mình, nhưng bây giờ xem ra, người này không kéo chân mình đã là tốt lắm rồi.

Nhưng ông ta tức lắm, quả thật không thể nào tức hơn được nữa, vất vả khổ sở đào tạo suốt nhiều năm như vậy, nói phế là phế luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận