Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1137: Chênh Lệch

.



Chương 1137: Chênh Lệch

Chương 1137: Chênh Lệch

Lần này, đám người Tạ Thận cũng coi như hiểu được lý do tại sao khi mấy người đã từng gặp Vệ Miên nói đến cô là lại luôn có vẻ mặt một lời khó nói hết, bởi vì nó quá mức chênh lệch.

Tuổi tác chênh lệch, mà thực lực còn chênh lệch nhiều hơn.

Trịnh Hạo cũng nhìn ra được tay nghề điêu luyện của sư thúc, anh ta thấy thanh trường đao kia có thể từ nửa mét phát triển thành cao bằng một người, sau đó lại có thể từ cao bằng một người biến về nửa mét, không biết tại làm sao mà đột nhiên anh ta nghĩ đến Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.

"Sư thúc, cô đánh nó tiếp đi, ra sức mà đánh vào, cô xem, nó còn có thể biến lớn có thể biến nhỏ nữa kìa!" Trịnh Hạo gân cổ lên hét từ bên dưới.

Vệ Miên chớp mắt, cách hay đấy!

Vì thế, tiếp theo đấy, chín đạo phù trong tay cô không ngừng bị ném đi, thanh trường đao kia thật sự lại nhỏ hơn một chút.

Hai mắt cô sáng lên, giống như vừa đánh mở cánh cửa tới một thế giới mới vậy. Sau đó cô điên cuồng tung đạo phù như không cần tiền về phía nó, thẳng cho đến khi thanh trường đao bị đánh đến phát điên.

Lúc thì nó biến to, lúc thì nó biến nhỏ, rõ ràng là không phục Vệ Miên, đang thử phản kháng.

Tốt xấu gì thì Tạ Thận cũng xuất thân từ bộ phận mang số, học nhiều hiểu rộng, rất nhanh đã hiểu ra Vệ Miên đang muốn làm gì, anh ta vội vàng gọi mấy người khác bày trận ngay trên khu đất trống bên cạnh.

Lương Hạo Nhiên thấy thế cũng vội vàng qua đó giúp. Cậu ta biết trận pháp này là để giúp sư phụ thu phục thanh trường đao kia nên dứt khoát lôi ngọc phù đã chuẩn bị từ trước trong túi ra để bày trận.

Tạ Thận nhìn trận thạch trong tay mình rồi lại nhìn ngọc phù trong tay Lương Hạo Nhiên, đột nhiên lại cảm thấy hơi chua chát.

Mình đường đường là một lãnh đạo nhỏ của bộ phận mang số, vậy mà lại sống không bằng đồ đệ của người ta...

Nghĩ vẫn hoàn nghĩ, nhưng anh ta vẫn giúp Lương Hạo Nhiên bày trận pháp cho xong, còn cùng mấy đồng nghiệp khác đứng xung quanh bảo vệ.

"Sư phụ, đến đây đi!"

Vệ Miên nghe được giọng của Lương Hạo Nhiên bèn bớt thời gian ra liếc mắt nhìn xuống, sau đó cô túm lấy thanh trường đao nhảy từ trên cần cẩu xuống, rơi thẳng vào trong trận pháp.

Cùng lúc tiến vào trong trận pháp, cô cắn nứt ngón tay, một giọng máu tươi rơi xuống.

Rốt cuộc thanh trường đao này tới từ nơi nào thì Vệ Miên cũng không biết nhưng chắc chắn nó là một sự tồn tại cực kỳ hung lệ, thậm chí hung khí còn nặng hơn cả kiếm mà tướng quân thời cổ đại mang lên chiến trường giết địch.

Cũng không biết cái thứ này đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy máu, lúc này một giọt máu tươi của Vệ Miên rơi xuống, đột nhiên nó như được tiêm thuốc trợ tim, thể hình vừa rồi đã thu nhỏ lại một lần nữa biến lớn, thậm chí còn trở nên to hơn cả trước đấy, ước chừng phải cao bằng hai người.

Một màu đen sì đứng sừng sững trên đất, hung khí tỏa ra, hung sát khí dày đặc đến mức thành màu đen lan rộng ra ngoài, khiến cho mấy người đang ở xung quanh hỗ trợ đều cảm thấy cực kỳ áp lực, huống chi là Vệ Miên ở trong trận.

Trường đao màu đen bất chợt phát ra tiếng kêu, một đạo quang lóe lên từ trên sống đao, thanh đao này trông như cuối cùng cũng bị đánh thức mà trở nên sắc bén vô cùng.

Sắc mặt của Vệ Miên không khỏi trở nên nghiêm túc, hung lệ trên trường đao thấy máu không chỉ tăng lên có một cấp bậc mà đã biến thành sự tồn tại khiến cô cũng không dám tùy tiện đối phó.

Cùng lúc đó, đám người xung quanh trận pháp đều cảm thấy trước mắt đột nhiên tối mù, một loại cảm giác áp lực và trống rỗng kéo tới ngay sau đó, rõ ràng xung quanh chẳng có gì hết nhưng loại cảm giác cô độc này lại đè nén khiến người không thở được.

Đây là ảo giác sinh ra khi hung sát khí trên thanh trường đao tiến vào trong đầu óc, thường đều là những chuyện mà trước đây trường đao từng trải qua, nhưng Vệ Miên lại rất tò mò, nơi nào mới có thể trống trải và áp lực, còn có thể khiến nó sinh ra hung lệ khí như thế chứ?

Nếu mấy que đen này đã xuất hiện trong tay Cửu Cúc nhất phái vậy chắc chắn cái bệ này cũng tới từ nước Oa rồi, sau này bắt được người ở bên đó có thể hỏi một phen.

Trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là xử lý trường đao đã.

Vệ Miên cắn nứt lưỡi rồi phun một ngụm máu tươi ra, cùng lúc đó, trong tay bấm quyết, vẽ liên tiếp mười tám đạo phù trong hư không, cuối cùng cũng áp chế thanh trường đao nhỏ lại còn nửa mét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận