Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 107: Giày Cao Gót Saint Laurent

.



Chương 107: Giày Cao Gót Saint Laurent

Chương 107: Giày Cao Gót Saint Laurent

"Chính là đôi giày cao gót Saint Laurent ở tầng trên cùng giá để giày của cô ta ấy, tôi đã vất vả khổ cực gom tiền hơn nửa năm, tốn hơn ba vạn để mua ở quầy chuyên doanh đấy! Vì nó mà hơn nửa năm liền tôi còn không mua quần áo mới, cũng hơn nửa năm không cho bạn trai nạp đạo cụ trò chơi, mua về được hơn mười ngày vẫn luôn cất trong hộp, cuối cùng lại bị cô ta đi!"

Vệ Miên thuận theo hướng mà nữ quỷ chỉ nhìn về phía tủ để giày, nhờ vào bóng trăng, cô nhìn thấy trong ô trên cùng của tủ giày đặt một đôi giày cao gót màu cà phê nhạt.

Đôi giày còn rất mới, xem chừng chủ nhân rất quý trọng nó, cũng không thường xuyên đeo cho lắm.

Uông Đan bay đến bên cạnh giá để giày rồi giơ tay sờ đôi giày cao gót với vẻ yêu thương.

"Đôi giày này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với tôi." Trên gương mặt của Uông Đan hiện ra vẻ thương cảm.

"Tôi có một người bạn thân tên là Manh Manh, sinh con xong chưa được bao lâu thì mắc chứng trầm cảm, cô ấy thích đôi giày này rất lâu rồi nhưng chồng của cô ấy là Đại Thôi lại không chịu đồng ý mua."

Vệ Miên khó hiểu: "Vậy thì tự mình mua lấy đi! Lẽ nào không có tiền sao?"

"Có!" Uông Đan thở dài một hơi, đây cũng chính là chỗ khiến cô ta không thể nào hiểu được cho lắm: "Có lẽ có liên quan đến chứng trầm cảm, cô ấy muốn Đại Thôi mua tặng mình để chứng minh anh ta còn để ý đến cô ấy."

Trước đó Vệ Miên đã lên mạng tìm hiểu qua chứng trầm cảm rồi, đó là một chứng bệnh tâm thần, không biết có phải vì áp lực cuộc sống khá lớn hay không, hay là ăn uống không lành mạnh, dẫn đến khí tức bên trong cơ thể hỗn loạn mà ở xã hội hiện đại có rất nhiều người mắc.

Chỉ là có vài người không biểu hiện rõ, có vài người lại trải qua đả kích to lớn nào đấy hoặc là áp lực tinh thần quá lớn sẽ thể hiện rõ ra mà thôi.

"Cô đừng cảm thấy Manh Manh không hiểu chuyện, cố tình làm khó, chứ thật ra điều kiện gia đình của Đại Thôi rất tốt, không phải kiểu gia đình không mua nổi đó đâu."

"Tôi biết cô ấy cũng không đến mức không có thì không được mà chỉ là muốn có cảm giác được Đại Thôi để tâm đến, sau đó sẽ tự dừng lại thôi, nhưng không ngờ thằng đàn ông đó thậm chí còn chẳng bằng lòng dỗ cô ấy lấy một câu!"

"Khoảng thời gian đó, cô ấy đã rất buồn."

"Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, điều kiện của nhà Manh Manh vẫn luôn không tồi, lúc đi học còn không ít lần giúp đỡ tôi, thấy cô ấy ngày nào cũng vì mấy chuyện này mà lo được lo mất khiến trong lòng tôi cũng thấy khó chịu, thế nên tôi đã nói với cô ấy 'Đại Thôi không mua thì tớ mua cho'!"

"Nhưng tôi thật sự không có bản lĩnh cho lắm, dùng hơn nửa năm mới gom được đủ tiền, đợi tôi mua xong đôi giày này thì cô ấy đã không còn nữa."

Uông Đan nói đến đây cũng không nhịn được nữa mà bật khóc hu hu.

Tình cảm được gửi gắm trong đôi giày này quá nhiều, cô ta thà rằng bày trí nó trong nhà chứ cũng không đi nó ra ngoài hoặc là bán đi.

Vệ Miên nghe vậy lại không khỏi nhíu mày: "Rồi đôi giày này chạy ra ngoài thế nào được?"

Uông Đan ôm mặt lắc đầu, cô ta cũng không biết đôi giày đã đến đây bằng cách nào nữa.

Cũng là vì lần đó cô ta đến thăm cha mẹ của bạn thân, lúc trở về thất thần, không để ý thấy áo bị cửa xe kẹp lại.

Nói tới cũng trùng hợp thật, cửa xe kẹp áo của cô ta, đợi chiếc xe bắt đầu lái đi, cô ta bị kéo đến lảo đảo, đầu đập thẳng vào thanh thép trên thùng xe tải ở đằng trước.

Chết ngay tại chỗ.

Rất nhiều người lúc vừa mới biến thành quỷ hồn đều không có ký ức, có khả năng phải lang thang một thời gian, tiếp xúc với một điểm nào đó kích thích ký ức rồi mới nhớ lại được.

Có khả năng sẽ không bao giờ khôi phục, mà cũng có khả năng vừa chết đã có ký ức.

Mà Uông Đan lại thuộc loại mới đầu không có ký ức kia, cô ta liên tiếp vô tri vô giác hơn nửa tháng, sau đó phát hiện ra mình chẳng hiểu sao lại đến chỗ của Khổng Giai Ngọc.

Tiếp đấy, đột nhiên Uông Đan phát hiện ra đôi giày cao gót mà mình chạm vào còn phải đeo găng tay kia lại đang đi trên chân một cô gái lạ mặt!

Khổng Giai Ngọc nhìn Vệ Miên nói chuyện với không khí mà cả người đều không ổn tí nào.

Cô ta lén nhìn về bên đó nhưng vẫn không trông thấy bất cứ người hay vật gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận