Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 80: Nửa Cái Đầu Người Giấy Màu Trắng

.



Chương 80: Nửa Cái Đầu Người Giấy Màu Trắng

Chương 80: Nửa Cái Đầu Người Giấy Màu Trắng

Nhưng không ngờ Lâm Thiến Thiến này có nói kiểu gì cũng không chịu chia tay, biết Cao Minh Lượng vì người nhà mình không thể chấp nhận nên mới phải chia tay, vì thế cô ta tự mình nghĩ cách.

Giả bộ tự sát!

Đến khi ấy để Cao Minh Lượng kịp thời phát hiện rồi đưa cô ta đến bệnh viện, như thế sẽ càng chân thật hơn một chút.

Hai người bàn bạc rất lâu, cuối cùng chọn dùng khí than để tự sát.

Nhưng không ngờ đến cái hôm chính thức thực hiện lại xuất hiện sơ suất.

Vốn dĩ dựa theo suy tính của cô ta, bắt đầu để khí than tỏa ra từ buổi sáng, đợi đến buổi trưa độ nồng trong phòng chắc hẳn sẽ không đến mức độ quá mức nghiêm trọng.

Khi ấy chắc hẳn cô ta cũng sẽ có một chút phản ứng, có khả năng là vừa mới hôn mê thôi.

Vì vậy mà cô ta còn tra đọc một vài tài liệu nhưng cũng chỉ hiểu biết lơ mơ.

Đợi đến cái hôm chân chính thực hiện đó, cô ta và Cao Minh Lượng hẹn trước mấy giờ sẽ qua mở cửa rồi mới một mình đóng chặt cửa, đốt khí than lên.

Từ sau khi Lâm Thiến Thiến bỏ nhà ra đi vẫn luôn sống chung trong căn nhà trọ của Cao Minh Lượng, vì hai người họ khá nghèo nên căn nhà trọ thuê được chỉ rộng chưa đến sáu mươi mét vuông.

Sau khi đóng kín các cửa, khí than tỏa ra, Carbon monoxide lan tỏa khắp toàn bộ căn phòng với tốc độ cực nhanh.

Một giờ sau, Lâm Thiến Thiến đã chìm vào hôn mê.

Hôm ấy Cao Minh Lượng vẫn đi làm như thường lệ, anh ta vốn về muộn hơn một chút, như vậy thì tình hình của Lâm Thiến Thiến sẽ càng nghiêm trọng hơn, trông càng chân thực hơn.

Vì vậy, đợi khi anh ta về đến nhà đã là năm tiếng đồng hồ sau, Lâm Thiến Thiến đã chết đến không thể chết hơn nữa rồi.

Cao Minh Lượng biết vì sự sơ suất của mình mới dẫn đến cái chết của cô ta cho nên không dám đánh một quả rắm nào hết.

Sau khi cơ quan công an đưa báo cáo tự sát tử vong cho người nhà, anh ta im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố Thanh Bình.

Sợ người nhà họ Lâm sẽ tới gây rắc rối cho anh ta vì chuyện này.

Đợi người nhà họ Lâm chìm đắm trong đau thương phản ứng lại được thì cũng không biết tiểu tử này đã chạy đến hàng cùng ngõ hẻm nào rồi.

Vệ Miên nghe Lâm Thiến Thiến kể xong tình hình cũng không có một chút phản ứng nào hết mà chỉ nhìn hư không với vẻ mặt đờ đẫn.

"Này, cô có nghe không đó?" Lâm Thiến Thiến cẩn thận hỏi.

Vệ Miên nhét hai tay vào túi để tránh cho bản thân không nhịn được mà đánh cô ta một trận.

"Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô nghĩ thế nào không?" Vẻ mặt của Lâm Thiến Thiến hơi xấu hổ.

Trong hơn một tháng trở thành quỷ này, cô ta đã đi khắp nơi nhìn ngắm, có rất nhiều chuyện cuối cùng cũng hiểu ra.

Bao nhiêu người muốn được trải qua cuộc sống trước kia của cô ta còn không được thì thôi, vậy mà cô ta lại chán ngấy cuộc sống tốt đẹp, muốn đi ngậm đắng nuốt cay.

Bây giờ thật sự chỉ muốn đảo ngược thời gian, quay trở về vả cho mình hồi đó mất cái tát.

Không phải đầu mình bị úng nước đấy chứ, bằng không sao có thể làm ra loại chuyện vô tri như thế được?

Vệ Miên im lặng một lúc lâu, quyết định không tiếp tục đả kích lòng tự tin của cô gái này nữa mà chỉ hỏi với vẻ nghi ngờ: "Cho nên cô tìm tôi để làm gì?"

Lâm Thiến Thiến lại trở về bộ dáng rưng rưng nước mắt vừa rồi, cô ta định giơ tay bắt lấy cánh tay của Vệ Miên nhưng chần chừ rất lâu vẫn không dám thò tay qua đó.

Cũng không biết tại làm sao mà khi đối diện với Vệ Miên, cô ta luôn cảm thấy không dám thô lỗ, cuối cùng chỉ có thể khách sáo đáp: "Tôi muốn nhờ cô giúp tôi chuyển mấy câu cho người nhà tôi, kể lại sự thật cho họ biết."

Chỉ sợ Vệ Miên không đồng ý, cô ta vội vàng nói: "Đến khi ấy tôi sẽ bảo người nhà chuyển cho cô năm mươi vạn làm thù lao."

Trời lạnh căm căm, Vệ Miên muốn không muốn nhúc nhích một tí nào cả nhưng vừa nghe được mấy chữ "năm mươi vạn" là lại cảm thấy mình vẫn có thể làm việc một phen, hoạt động sẽ ấm hơn.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi đưa ra kiến nghị: "Hay là tôi sắp xếp cho cô với người nhà gặp mặt nhau nhé, rồi cô tự nói với bọn họ đi?"

Lâm Thiến Thiến vừa nghe còn có chuyện tốt như vậy là lập tức kích động hơn: "Còn... còn có thể như thế nữa sao? Vậy có phải thêm tiền không? Bao nhiêu tiền tôi cũng chịu hết á!"

Vệ Miên: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận