Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 130: Khai Giảng

.



Chương 130: Khai Giảng

Chương 130: Khai Giảng

Chỉ để lại Kim Ngân Hoa ở đầu dây bên kia đang kinh hoàng thấp thỏm.

Sắc mặt của cô ta trở nên khó coi: "Chúng ta chậm một bước rồi, căn nhà đó đã bị người mua mất rồi."

Hồ Húc Minh lại không cho là đúng: "Căn nhà đó đã qua tay bao nhiêu người rồi mà cô còn không biết sao? Nhiều đời chủ nhà như thế nhưng đến cuối cùng còn không phải vẫn chết hết à? Giá nhà chỉ có ngày một thấp hơn thôi, đến cuối cùng người được lời vẫn là chúng ta đấy chứ."

Kim Ngân Hoa nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy đúng là như vậy thật.

Qua tay thêm một chủ nhà nữa thì đã làm sao, còn không phải vẫn là đưa cơm cho trận pháp đó à?

Đến cuối cùng, người được hưởng lợi vẫn là bọn họ thôi.

Dựa theo suy tính của sư phụ thì đợi đến tháng năm năm sau, hồn lực mới có thể được tập trung đầy, đến khi ấy cô ta lại qua đó sau cũng được.

Ngày hôm sau chính là ngày khai giảng, Vệ Miên dặn dò hai người giấy trông nhà cho kỹ rồi lái xe đạp điện đến trường học.

Đây đã là học kỳ hai rồi, không biết về phương diện ký túc xá có thể lơi lỏng một chút được không, ví dụ như có thể không sống tại trường.

Thời tiết tháng ba, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, lúc này, người mặc áo bông trên đường phố đã không còn nhiều nữa.

Trải qua một thời gian được linh khí tẩm bổ này, sức khỏe của Vệ Miên cũng đã khôi phục được không ít, chí ít đã không còn sợ lạnh như hồi mới tới nữa.

Nghĩ đến ba người bạn cùng phòng ký túc xá kia đều nói sẽ mang đặc sản về trường cho nên có khả năng rất lớn buổi trưa sẽ không ra ngoài ăn cơm, cô đành vòng vào một quán cơm cách trường học không xa, dự định mua một ít món chính rồi mang về ký túc.

Đây cũng là quán ăn mà cô thường xuyên ghé thăm, bà chủ rất có tay nghề làm mấy món chế biến bằng bột mì, Vệ Miên dựa theo khẩu vị của mọi người để gọi đường tam giác, cơm trắng, còn cả bánh mang về.

Tông Ái Hồng là bà chủ của quán ăn này, đã mở ở cổng trường đại học Thanh Bình được hơn mười năm, bà ta rất thích nói chuyện và giao lưu với mấy sinh viên đại học có chí tiến thủ và mạnh mẽ kia.

Nhìn thấy Vệ Miên chỉ gọi món chính mang về chứ không gọi thêm thức ăn, bà ta không khỏi nghi ngờ: "Sao chỉ ăn cơm mà không gọi thêm thức ăn? Vừa mới khai giảng đã bắt đầu giảm cân rồi sao? Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà, thế này không được, nào, dì thêm ít thức ăn cho cháu nhé, không lấy tiền đâu!"

Nói rồi, bà ta giơ tay về phía hộp cơm một lần dùng ở bên cạnh.

Sở dĩ Tôn Ái Hồng nói như thế là vì đã nhìn thấy rất nhiều cô gái giảm cân ở bên cạnh trường đại học rồi.

Trong đó có không ít người là vì tiêu hết phí sinh hoạt từ sớm, không có cách nào hỏi xin gia đình nên mới mượn lý do giảm cân, ngày nào cũng chỉ gặm bánh bao với dưa muối.

Đều là mấy cô gái trẻ tuổi, ăn uống như thế có hại cho cơ thể biết bao, bản thân Tôn Ái Hồng cũng có con cho nên lần nào cũng sẽ nghĩ cách thêm ít thức ăn cho bọn họ để bồi bổ.

Không có tiền thậm chí còn có thể ghi nợ ở quán cơm này, đợi lúc có tiền rồi nhớ trả là được.

Cũng chính vì như thế mà rất nhiều sinh viên đều gọi bà ta một tiếng dì Tôn rất thân thiết, dù có việc hay không cũng bằng lòng tới bên này đi dạo, thậm chí buổi trưa lúc bận rộn còn có người ở lại giúp đỡ.

Vệ Miên vội vàng giơ tay ngăn lại: "Thật sự không cần đâu dì Tôn, còn không phải vừa mới khai giảng, các bạn trong ký túc xá đều mang đặc sản về hay sao ạ, cháu chỉ mua ít món chính mang qua đó thôi! Không phải thiếu tiền, thật sự không phải đâu mà!"

Tôn Ái Hồng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Vệ Miên mới xác nhận lời mà cô gái trẻ này nói có khả năng là thật, dù sao thì cũng vừa mới khai giảng, chắc hẳn đang là lúc các sinh viên có tiền đi.

Bà ta cười ha ha, nói: "Vậy được, nếu không có tiền thì đừng khách sáo với dì nhé, cứ qua đây ăn là được!"

Vệ Miên vừa cười vừa đáp vâng, cô xách lương khô đã được đóng gói trong tay định đi, nhưng trước khi rời đi vẫn móc một lá bùa bình an ra đưa cho đối phương: "Dì Tôn, dì đưa lá bùa bình an này cho chú nhé, phải nhớ lái xe cẩn thận!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận