Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 997: Một Câu Nói Giấu Bao Nhiêu Suy Tính Nhỏ

.



Chương 997: Một Câu Nói Giấu Bao Nhiêu Suy Tính Nhỏ

Chương 997: Một Câu Nói Giấu Bao Nhiêu Suy Tính Nhỏ

Cho nên lúc nhập hộ khẩu sau này mới tùy tiện tìm một chữ Vệ để thêm vào như vậy.

Nhưng nói một cách nghiêm khắc thì chắc hẳn cô tên là Ngụy Miên, nhưng Vệ Miên cũng không có dự định đổi tên.

Nói xong mấy chuyện này, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết phải nói gì cả mà đều giữ im lặng không nói.

Lực chú ý của Ngụy Cảnh Hưng vẫn luôn dừng trên người Vệ Miên, bây giờ Miên Miên của ông ta đã là một cô gái trẻ vô cùng lợi hại rồi, cho dù không có sự tồn tại của cha thì vẫn sống rất tốt thôi.

Giữ hai người họ cũng không có bất cứ cơ sở tình cảm nào cả, Ngụy Cảnh Hưng sợ sự xuất hiện của mình sẽ mang tới phiền nhiễu cho con, ông ta giống như một phạm nhân có tội đang đợi sự phán quyết của quan tòa.

Vệ Miên cúi mắt nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nâng mắt lên nhìn ông ta, ngay lập tức bắt được cảnh Ngụy Cảnh Hưng hoảng loạn thu hồi tầm nhìn.

Cô thở dài một tiếng, quyết định nói thẳng luôn: "Nếu ông đã tìm người điều tra vậy chắc hẳn cũng biết hoàn cảnh sống của tôi trước năm mười tám tuổi thế nào. Tôi không có tình cảm gì đối với một nhân vật như cha này cả, cũng không biết phải tiếp xúc thế nào, cũng không thể đối xử với ông như đối với Trần Bảo Trụ được."

Ngoại trừ sợ hãi ra thì vẫn là sợ hãi.

Đương nhiên, đó là cảm xúc của nguyên chủ.

"Bây giờ tôi đã là người trưởng thành rồi, suy nghĩ độc lập, kinh tế độc lập, cũng không cần phải dựa vào người khác mới có thể sinh sống."

Ngụy Cảnh Hưng nghe được lời này mà chỉ cảm thấy cay mũi.

Ông ta biết con gái ưu tú và cũng cảm thấy tự hào vì sự ưu tú của con gái, nhưng ông ta lại không tham gia một tí nào vào sự ưu tú này, khiến cho một người làm cha như ông ta vô cùng thất bại và tự trách.

"Miên Miên, cha..."

"Ông nghe tôi nói hết trước đã." Vệ Miên ngắt lời ông ta.

Cô có thể giải thích không có nghĩa là chắc chắn sẽ tán đồng, nhưng cô cũng không phải động vật máu lạnh, người khác thật lòng đối xử với cô thì cô chắc chắn cũng sẽ đáp lại thật lòng.

Chỉ là có khả năng sẽ không phải cảnh tượng con gái quấn quýt với cha như Ngụy Cảnh Hưng mong muốn.

"Tôi thông cảm cho nỗi lòng muốn tìm con gái suốt nhiều năm nay của ông và cũng mong ông tôn trọng thói quen sinh hoạt của tôi, tôi cảm thấy chúng ta cứ duy trì trạng thái như bây giờ là rất tốt, thi thoảng gặp nhau một lần, hỏi han nhau một tiếng, ngày lễ ngày tết, nếu ông muốn tới cũng được."

Về phần sau này có thể tương tác được đến mức độ nào thì phải giao cho thời gian sau này rồi!

Ngụy Cảnh Hưng mấp máy môi, đáp một tiếng với giọng hơi nghẹn ngào: "Được."

Con gái đã tìm được rồi, lại còn ưu tú như vậy nữa, biết rõ hai người đã hai mươi năm chưa gặp không có khả năng lập tức thân thiết được ngay, nhưng ông ta vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng, cứ như bị người siết chặt rồi lại buông ra, loại đau xót trong lòng đó muốn biểu hiện ra ngoài cũng không thể biểu hiện được.

Nói xong suy nghĩ mà mình muốn nói, Vệ Miên cũng không ngại quan tâm ông ta một chút, coi như là thay nguyên chủ làm tròn bổn phận của một đứa con gái đi.

"Trước đó muốn hỏi nhưng lại sợ mạo muội, chân của ông bị sao vậy, không thể đi đường được sao?"

Ngụy Cảnh Hưng vừa nghe được lời này bèn sững sờ một lúc, đối diện với vẻ quan tâm của con gái, trong lòng ông ta chợt thấy ấm áp hơn.

"Cũng không phải không thể đi được, chỉ là lúc đứng dậy khá tốn sức, lúc ra ngoài phần lớn đều phải dựa vào xe lăn."

Lúc này, ông ta cũng đã nghĩ thoáng hơn rồi, cứ từ từ đi vậy, hai người lạ chắc chắn phải từ từ tìm hiểu, một bước mấu chốt nhất đã hoàn thành rồi, những cái khác còn xa nữa hay sao?

"Hồi còn trẻ không biết quý trọng cơ thể, quay phim khá liều, lúc đó bị thương ở hông nhưng không để ý đến cho lắm, đợi sau này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, mấy năm trước vẫn luôn ở nước ngoài chữa trị, bây giờ đã đỡ hơn một chút rồi, ít nhất ở nhà, cha vẫn có thể đi được vài bước."

Nói rồi, hai cánh tay của Ngụy Cảnh Hưng dùng sức, từ từ chống vào xe lăn để đứng lên, ông ta đẩy tay của trợ lý ra mà bước đi vài bước thị phạm cho Vệ Miên nhìn.

"Con xem, đi vài bước vẫn được, chỉ là cha ngồi xe lăn quen rồi, người cũng lười hẳn đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận