Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1055: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 8

.



Chương 1055: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 8

Chương 1055: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 8

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Chính chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý.

Lúc gần đến giữa trưa mới bắt đầu liên tục có người thông qua thử thách, hạn chót là hai giờ chiều, trên đỉnh núi tổng cộng có ba mươi ba người, sáu mươi bảy người còn lại đều bị đào thải hết.

Sau khi xác nhận tên và số báo danh của thí sinh dự thi xong, tất cả mọi người được sắp xếp đến bến tàu vì cần phải đi tàu tới địa điểm thi đấu tiếp theo.

Trải qua quãng đường gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng một nhóm người cũng đã đến địa điểm mục tiêu của lần này, một hòn đảo thoạt nhìn có diện tích không lớn.

Hôm nay Hồng Kông nắng đẹp, ngàn dặm không mây, ánh mắt trời chiếu xuống mặt biển lóa đến mức người không tài nào mở mắt ra được.

Thế nhưng, hòn đảo nhỏ trước mặt lại bị bao trùm trong một màn sương mù xám xịt, ánh mặt trời chiếu xuống giống như bị loại bỏ vậy, mang đến cho người một loại cảm giác u ám và lạnh lẽo rất rõ ràng, đến ngay cả dãy núi đằng xa cũng không có xẻ um tùm xanh tươi mà nó nên có, trái lại, thoạt nhìn vô cùng áp lực.

Còn có mấy căn nhà lác đác ở dưới chân núi không xa, dưới dãy núi trùng điệp trông chúng cứ hoang vu hẻo lánh như nhà ma vậy.

Sau khi một nhóm người bước xuống khỏi tàu, loại cảm giác lạnh lẽo và âm u đó lại càng rõ ràng hơn, vừa rồi còn có cảm giác được cơn nóng rát khi ánh mặt trời chiếu lên người, còn bây giờ thậm chí còn thấy hơi lạnh.

Là cái lạnh cắm thẳng vào trong xương cốt.

Thầy phong thủy có thể đi đến được đây đều là người có chút thực lực, bọn họ có người thì móc la bàn ra, có người thì cúi mắt lẩm nhẩm gì đó, còn có người cúi đầu bốc một nắm đất, không ít người đã phát hiện ra dị thường, sắc mặt đều nặng nề hẳn đi.

Thôn xóm hoang tàn này quả thật có hơi không đúng, hay nói cách khác, nguyên một hòn đảo nhỏ này đều hơi bất thường.

Cảm giác của Trịnh Hạo đối với âm khí cực kỳ nhạy bén, từ lúc lên đảo cho đến nay là sắc mặt của anh ta đã trở nên nghiêm túc hơn hẳn, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường nữa.

Thanh niên ngày thường hay cười toe toét đột nhiên lại đàng hoàng hơn, một đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, ngược lại, cũng đã có vài phần giống với anh cả Trịnh Hằng của anh ta.

Lương Hạo Nhiên đứng bên cạnh sư thúc với vẻ mặt không thay đổi, cậu ta cứ cảm thấy hòn đảo này thoạt nhìn có hơi khác biệt, còn về phần khác ở đâu thì đạo hạnh của cậu ta không đủ, trước mắt chưa thể nói ra được.

Còn Vệ Miên, từ lúc vừa mới lên tàu là cô đã quan sát các thầy phong thủy tới đây tham gia cuộc thi rồi, sau khi trải qua hai vòng thi đấu, phần lớn người thuận lợi qua cửa đều có chút bản lĩnh trên người.

Có thể cảm giác được xung quanh mấy người này đều có sóng dao động của linh khí một cách rõ ràng, đại đa số đều khá yếu, có vài người linh khí hùng hậu, có thể thấy được thực lực không yếu.

Nhưng người khiến cô chú ý đến nhất vẫn là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn vô cùng bắt mắt trong số họ.

Một nửa gương mặt của người kia bị bộ râu quai nón che mất nhưng nét mặt cũng khá đàng hoàng, đối phương mặt một bộ đồ thể thao màu đen, dáng người cường trắng và khỏe khoắn, trên cánh tay lại càng có cơ bắp rắn chắc, chiều cao khoảng một mét chín.

Trịnh Hạo thuộc dạng hơi gầy, cao một mét tám đứng bên cạnh ông ta lại càng trông giống một thằng nhóc choai choai hơn.

Toàn bộ linh khí trên người người này đều bị thu vào trong cơ thể, gần như không có sóng dao động.

Nếu không phải năm giác quan của Vệ Miên nhạy bén thì sợ rằng hoàn toàn không phát hiện ra được, cô có một loại cảm giác, e rằng ngoại trừ cô ra thì ông ta chính là người có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người.

Hơn nữa, Vệ Miên còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái nữa, tại hiện trường có nhiều thầy phong thủy như thế, nhưng người bằng lòng nói chuyện với ông ta lại chỉ có lác đác vài người, mấy người kia phần lớn đều có quen biết nhau, bọn họ túm năm tụm ba lại nói chuyện, nhưng người chủ động đi tìm ông ta thật sự lại không có ai.

Vệ Miên liếc mắt ra hiệu cho Trịnh Hạo, tiểu tử này lập tức hiểu ý ngay. Anh ta giãn sắc mặt rồi chậm rãi đi một vòng quanh đám con cháu thế gia mà mình có quen biết, vừa nói vừa cười được một lúc sau đó mới quay trở về bên cạnh Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận