Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 647: Mệt mỏi

.



Chương 647: Mệt mỏi

Chương 647: Mệt mỏi

Oa oa oa, Vệ Miên đúng là lợi hại ghê! Muốn gả cho người ta quá!

Vệ Miên liếc mắt nhìn con chồn vàng chẳng nói chẳng rằng với vẻ mặt lạnh lùng: "Đây là lần thứ hai, nếu như tao còn phát hiện ra mày vẫn muốn báo thù, lần thứ ba để tao gặp được thì đừng trách tao không chừa lại mạng cho mày!"

Nói xong, cô mở cửa sổ ra, ném con chồn vàng ra bên ngoài.

Trong nháy mắt con vàng rơi xuống đất cái "bịch", nó vội vàng lăn mình đứng dậy, vẻ chán chường trên người nó ban nãy đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết gì, vẫn còn liếc mắt nhìn Vệ Miên mấy cái với vẻ không cam lòng.

Phi nhân loại tu hành quá khó khăn, nó có thể có tu vi được như ngày hôm nay cũng không biết đã phải tốn công sức lớn đến thế nào, bây giờ nói bị người phế là phế thật, trong lòng nó có thể cam tâm được mới là lạ.

Nhưng cho dù nó có không cam tâm thì cũng không dám làm gì cả, thực lực thật sự chênh lệch quá lớn, đánh thì không đánh lại được rồi, cuối cùng chỉ có thể chán nản rời đi.

Vệ Miên quay đầu nhìn Phùng Tĩnh đang từ từ đứng dậy, cô đi lên đỡ đối phương: "Thế nào rồi?"

Phùng Tĩnh cảm nhận cẩn thận chỉ thấy tứ chi vô lực, hóa ra đây chính là cảm giác sau khi bị nhập vào người. Cô ấy lắc đầu.

"Chỉ là cả người không có sức lực gì, chân đi rất nhẹ thôi."

Vệ Miên ừm một tiếng: "Mấy hôm nay cậu sẽ thấy khó chịu trong người, lát nữa tớ sẽ vẽ cho cậu lá bùa, nhớ mang theo bên người, có thể hồi phục nhanh hơn một chút."

Nói đến là bùa là đột nhiên cô nhớ ra: "Thế là bùa trước đó tớ cho cậu đâu rồi? Không phải đã kêu cậu mang theo bên người rồi sao?"

Phùng Tĩnh cũng thấy hơi khó hiểu, cô ấy sờ trước ngực mình nhưng ở đó trống không.

"Hôm qua lúc tớ đi tắm vẫn còn ở..."

Nói đến tắm, Phùng Tĩnh chợt vỗ mạnh một cái vào đùi: "Có phải rơi ở nhà nghỉ lần trước rồi không? Không được, tớ phải quay về đó tìm!"

Nói rồi, cô ấy định đứng dậy quay về đó tìm nhưng lại bị Vệ Miên ngăn cản: "Được rồi, nếu cậu làm rơi trong nhà vệ sinh vậy nói không chừng đã bị nhân viên phục vụ ném đi rồi, lát nữa tớ sẽ vẽ cho cậu một cái khác."

Dù sao một lá bùa là vẽ mà hai lá bùa cũng là vẽ, dứt khoát vẽ luôn một thể cho rồi.

Người đã ổn rồi nhưng mấy thứ đã ăn được khi dạo chợ đêm hôm nay cũng đã tiêu hóa sạch sẽ.

Với tình hình hiện tại của Phùng Tĩnh cũng không thích hợp để ra ngoài ăn nữa, cho nên ba người dứt khoát gọi giao đồ ăn về khách sạn.

Đợi bữa khuya tới rồi, Phùng Việt cũng qua phòng của hai người họ ăn chung và nghe Phùng Tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra ban nãy.

"Tớ vừa mới thay quần áo xong định đi thì đột nhiên con chồn vàng đó đi vào, tớ không kịp kêu một tiếng nào rồi cũng không nhớ được gì nữa, có điều, hình như tớ nghe thấy có ai nói gà nướng gì đó, hửm? Miên Miên, cậu có mua gà nướng không?"

Vệ Miên: "..."

Xem ra cũng không phải hoàn toàn mất hết ý thức, vậy mà vẫn còn nhớ đến chuyện ăn gà nướng này!

Phùng Việt chợt hiểu ra: "Bảo sao lúc Vệ Miên gõ cửa lại nói đã mua gà nướng gì đó, tôi còn đang nghĩ sao mình không nhìn thấy cô ấy mua nhỉ, hóa ra là nói cho con chồn vàng đó nghe!"

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Vệ Miên với vẻ ngạc nhiên: "Lẽ nào từ lúc đó cậu đã cảm thấy không đúng rồi sao?"

Khi ấy anh ta cũng đứng ngay ở cửa nhưng không lại không phát hiện ra có điểm gì khác thường, nếu là anh ta chắc chắn đã đi luôn rồi, thấy không thoải mái trong người vậy thì nằm một lúc đi, ngủ một giấc dậy là thấy thoải mái ngay thôi!

Phùng Tĩnh cũng biết rất rõ thằng em họ nhà mình có cái nết gì rồi, cũng may đấy là Vệ Miên, chứ nếu đụng phải Phùng Việt thì chỉ sợ mình đã toi đời luôn rồi.

Hai chị em chí chóe một trận, Phùng Việt từ nhỏ đã bị Phùng Tĩnh đánh quen rồi nên không dám phản kháng một tí nào hết.

Phùng Tĩnh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Chỉ là uổng phí mấy món ăn ngon ở chợ đêm đó ghê, còn nửa con phố vẫn chưa ăn nữa kìa!"

Vệ Miên thấy cô ấy như vậy không khỏi buồn cười: "Nếu cậu muốn ăn vậy hay là chúng ta ở đây thêm mấy hôm nữa, đợi cậu khỏe rồi lại ăn sau."

Phùng Tĩnh từ chối: "Thôi bỏ đi, vẫn còn nhiều chỗ có thể đi chơi như vậy, không nên lãng phí thời gian ở đây."

Bạn cần đăng nhập để bình luận