Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 117: Mấu Chốt Để Phá Giải Trận Pháp

.



Chương 117: Mấu Chốt Để Phá Giải Trận Pháp

Chương 117: Mấu Chốt Để Phá Giải Trận Pháp

Trong nháy mắt bùa chú màu vàng tiếp xúc với trận pháp lập tức hóa thành mũi tên sắc bén màu đỏ như máu, xuyên thủng qua màng chắn màu đen sì rồi bắn thẳng vào trong mắt trận.

Luyện hồn trận phát hiện ra đòn tấn công của người tới cũng nhanh chóng vận chuyển, lúc này, nếu như có người ở trong trận pháp thì hồn phách sẽ lập tức bị rút ra khỏi cơ thể, hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Vệ Miên quan sát cẩn thận tình hình vận chuyển của luyện hồn trận, nếu đã là trận pháp vậy cứ thôi diễn dựa theo bát quái đồ chắc chắn sẽ không sai đâu.

Dựa theo các phương thức khác nhau của bát quái mà trận pháp sẽ được định thành bát môn cát hung, bát môn này lại chia thành hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn.

Mà mấu chốt để phá giải trận pháp lại nằm trong mấy môn này.

Chỉ là quá trình tìm kiếm này khá tốn thời gian và nhàm chán, chỉ có người vô cùng am hiểu về bát quái trận mới có thể miễn cưỡng thử mà thôi, thật không khéo làm sao, Vệ Miên lại là một trong số đó.

Vệ Miên nhìn chằm chằm vào trận pháp mà không rời mắt, đột nhiên cô trông thấy có một chỗ lóe lên tia sáng trắng.

Có rồi!

Ngọc Cốt Phiến lập tức rời tay, bay về phía tia sáng trắng vừa rồi lóe lên.

Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau phát ra tiếng vang kinh thiên động địa. ...

An Tĩnh là một dân công sở bình thường, làm kế toán cho một công ty không lớn cũng không nhỏ.

Tầm cuối năm đang phải đối chiếu sổ sách, cô ta liên tiếp bận rộn một tuần liền mới hoàn thành hết các công việc trong tay.

Công ty cũng không còn chuyện gì khác, sau buổi tiệc cuối năm, lãnh đạo cho bọn họ nghỉ lễ sớm.

Cuối cùng thì An Tĩnh cũng có thời gian để ngủ, một khoảng thời gian trước phải tăng ca khiến tóc cô ta muốn rụng trụi hết, được nghỉ phải từ từ chỉnh trang lại mới được.

An Tĩnh ngủ thích kéo một nửa rèm vào để tránh cho buổi sáng căn phòng quá tối, không biết thời gian.

Nhưng tối hôm nay, cô ta cứ cảm thấy bên ngoài rất sáng, thẳng đến khi đột nhiên bị một tiếng sấm rền đánh thức.

An Tĩnh ngồi trên giường một lúc để trái tim bị tiếng tiếng sấm vừa rồi dọa cho hết hồn từ từ bình tĩnh lại, giữa mùa đông có sét đánh, thậm chí cô ta còn nghi ngờ không biết có phải mình đã làm sai gì rồi không.

Lúc này, An Tĩnh đã bị đánh thức rồi, cô ta đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhưng chỉ thấy bên ngoài trắng phau một màu.

Tuyết rơi rồi?

Tuyết rơi lại có sét đánh, hình như cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ như thế, cô ta lại nằm xuống giường nghịch điện thoại một lúc, chưa được bao lâu lại thiếp đi.

Buổi sáng lúc tỉnh lại, tuyết tích bên ngoài đại khái đã dày khoảng bốn đến năm phân, đây là trận tuyết lớn nhất từ lúc bắt đầu vào đông cho đến nay, trước đó tuyết rơi đến ngay cả mặt đất còn không lấp kín hết được.

An Tĩnh mở cửa sổ ra.

Cô ta hít một hơi không khí lạnh trong lành, tầm nhìn lơ đãng liếc về phía căn nhà lầu ở cách đó không xa.

Tòa nhà dân cư cách căn nhà lầu đó một khoảng không ngắn, từ nhà người khác nhìn về phía bên đó hoặc nhiều hoặc ít đều bị che khuất.

Bây giờ đang là mùa đông, cây cối khô héo nên còn có thể nhìn thấy một chút, chứ đợi khi lá mọc nhiều rồi, cùng lắm chỉ có thể thấy một tí xíu mà thôi.

Duy chỉ có chiếc cửa sổ ở phòng ngủ của An Tĩnh là một năm bốn mùa đều có thể trông thấy căn nhà lầu đó.

Phải nói rằng căn nhà lầu ấy đẹp thì đúng là đẹp thật nhưng nó cũng đáng sợ quá, trước sau lần lượt có nhiều người chết ở bên trong như thế, chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh hãi rồi.

Ngay cả nhà của mấy hộ gia đình ở gần căn nhà lầu ấy nhất cũng không dễ bán, người có thể chuyển đi đều cố gắng hết sức chuyển đến căn nhà khác ở.

Hoặc là cho thuê căn nhà, có thể hồi vốn được chút nào hay chút ấy.

Không biết có phải vì ảo giác hay không mà An Tĩnh cứ cảm thấy hôm nay căn nhà lầu đó trông hơi khác so với ngày xưa.

Cô ta cũng không giải thích rõ được loại cảm giác đó, trước đây mỗi lần nhìn căn nhà lầu đều cảm thấy nó tối tăm nặng nề, vô duyên vô cớ khiến người cảm thấy áp lực tâm lý, nhưng hôm nay nhìn lại không có cảm giác đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận