Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 544: Đâu thân thiết

.



Chương 544: Đâu thân thiết

Chương 544: Đâu thân thiết

Vóc dáng thon dài, cộng thêm kiểu tóc ngắn chải ngược ra đằng sau khiến Phùng Tĩnh không nhịn được mà khen một câu "ngầu vãi!"

Người phụ nữ nhìn thấy hai người Vệ Miên đi ra ngoài, đôi mắt hoa đào kia lập tức liếc qua.

Vệ Miên tiến lên, ánh mắt của người phụ nữ rơi lên người cô trước, hoặc là nói, ánh mắt của cô ta chưa bao giờ chuyển lên người Phùng Tĩnh.

Vệ Miên đã từng cảm giác được rất nhiều loại ánh mắt, có khen ngợi, có ghê tởm, có yêu thích, có tò mò, có khinh thường, có sùng bái...

Nhưng ánh mắt của người phụ nữ này lại khiến cả người cô không thoải mái, vẻ dính dớp trong đó quả thật đã sắp tràn cả ra rồi.

Rõ ràng Tào Hồng cũng đã nhìn thấy một màn này, sắc mặt của cô ta lập tức tối sầm hẳn đi. Cô ta khoác cánh tay của người phụ nữ mặc tây trang, cơ thể còn cố tình dán sát vào, dựa vào bả vai của đối phương.

"Chị Minh Tuệ."

Độ dính dớp trong giọng nói của cô ta khiến da gà da vịt của Phùng Tĩnh đều sắp nổi hết cả lên, cô ấy thò đầu nhìn về phía Tào Hồng.

Khỏi phải nói, dáng người của Tào Hồng nhỏ nhắn, chỉ cao hơn Vệ Miên có một chút xíu thôi, cô ta mặc một bộ váy liền màu hồng phấn, cho dù đã đi đôi giày cao vừa nhưng khi đứng bên cạnh người phụ nữ này trông vẫn như con chim nhỏ nép vào lòng.

Phùng Tĩnh nhìn thấy Tào Hồng ôm chặt cánh tay của người phụ nữ kia cũng không nhịn được mà đảo trắng mắt.

Nếu đây là một người đàn ông thì Phùng Tĩnh còn cảm thấy có khả năng Tào Hồng lên cơn rồi, nhưng đối phương là một người phụ nữ, con mẹ nó, cô làm thế cho ai nhìn hả?

Phùng Tĩnh bĩu môi, giơ tay kéo Vệ Miên đi nhanh hơn.

"Hai đứa mình đi lẹ đi, đợi lát nữa cái quán đó hết chỗ mất."

Cuối cùng thì tầm nhìn của người phụ nữ mặc tây trang cũng chịu chia cho Phùng Tĩnh một chút, cô ta nhìn đôi tay đang kéo Vệ Miên kia mà híp mắt lại.

"Tiểu Hồng, hai người kia đều là bạn của em phải không? Vừa vặn chúng ta cũng định đi ăn cơm, em gọi cả bạn mình đi chung đi!"

Câu nói này nghe qua cũng không có gì cả, có đôi khi phụ huynh của bạn học tới cũng sẽ thuận tiện mời mấy bạn học có quan hệ vô cùng thân đi ăn cơm chung.

Nhưng nó chỉ giới hạn giữa các bạn học có mối quan hệ tốt mà thôi, còn mối quan hệ giữa Vệ Miên và Tào Hồng chỉ có thể dùng bình thường để hình dung.

Tào Hồng nghe thấy câu này, trên gương mặt lại tràn đầy vẻ không bằng lòng. Cô ta chu môi, ôm cánh tay của người phụ nữ rồi lắc vài cái, không muốn cho hai người Vệ Miên và Phùng Tĩnh gia nhập với bọn họ một chút nào cả.

"Không muốn đâu, bọn họ có thân thiết gì đâu."

Nhưng cô ta còn chưa lắc được mấy cái đã phát hiện ra tầm nhìn của người phụ nữ lại chuyển về phía mình.

Tào Hồng còn chưa kịp mừng rỡ đã bị vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia dọa sợ.

Động tác vốn đang lắc của cô ta lập tức cứng ngắc lại.

"Hửm?"

Giọng của người phụ nữ vừa phát ra, Tào Hồng lập tức rụt cổ lại. Cô ta chần chừ một lúc rồi vẫn buông tay, trên gương mặt lại nặn ra một nụ cười cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Vệ Miên.

"Vệ Miên, Phùng Tĩnh, đi ăn cơm chung đi?"

Ngoại miệng cô ta mời hai người bọn họ đi ăn cơm, nụ cười trên gương mặt trông có vẻ nhiệt tình, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ kia lại lóe lên vài phần dữ tợn.

Tốt nhất là hai người thức thời một chút, nếu dám đồng ý, hừ hừ...

Vệ Miên hơi nhíu mày, cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người trước mặt này có hơi kỳ quái.

Cụ thể là kỳ quái thế nào thì cô cũng không biết, có điều, ánh mắt của người phụ nữ kia khiến cô vô cùng khó chịu.

"Không đi, bọn tôi còn phải đi ăn canh cay tê nữa, chỗ đó cũng không phù hợp với mấy người có thân phận như các cô đâu."

Phùng Tĩnh vừa nói câu này còn vừa liếc mắt nhìn một vòng lên người hai người bọn họ, cô ấy còn cố tình dùng ánh mắt chỉ vào chiếc túi LV trên người Tào Hồng, ý gì thì Tào Hồng cũng có thể lập tức hiểu ra ngay.

Chỗ mà chúng tôi đi ăn chỉ là tiệm nhỏ, không phù hợp cho những người giàu có như các cô ghé qua.

"Vậy được thôi..."

"Đi chung đi, vừa vặn tôi cũng muốn đổi khẩu vị."

Tào Hồng đang định thuận thế đồng ý thì người phụ nữ mặc tây trang lại mở miệng ngắt lời cô ta.

Tào Hồng: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận