Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 904: Quả Thật Không Dám Tưởng Tượng

.



Chương 904: Quả Thật Không Dám Tưởng Tượng

Chương 904: Quả Thật Không Dám Tưởng Tượng

Tu vi hiện tại của Vệ Miên đã tiến bộ hơn cái hồi vừa mới đụng phải cái bệ này không ít, trước đây cô đối phó với sát của cái bệ này còn phải tốn sức lực một phen, thậm chí còn cần phải mượn năng lực của Ngọc Cốt Phiến, mà hiện giờ, cô đã có thể dựa vào sức lực của một mình mình hoàn toàn áp chế được sát khí này, thậm chí còn lợi dụng cả nó.

"Trói!"

Cùng với môi của Vệ Miên hơi mấp máy, ngón tay bỗng chốt siết chặt lại, trong căn phòng bệnh có bốn luồng khí tức khác nhau lập tức truyền tới.

Có thể cảm giác được rõ ràng ba luồng khí tức trong này lớn mạnh, duy chỉ có khí tức của một người trong góc là hơi yếu, phòng bệnh này có bốn người, và cũng không khó đoán ra được thân phận của bốn người đó.

Chắc chắn người hơi yếu này là Vương Tịnh Bạch rồi, mà ba người còn lại chính là những người được Châu Trường Sinh tìm tới để trông chừng cô ta.

Ba người này đều là vệ sĩ được nhà họ Châu bỏ ra rất nhiều tiền thuê tới, bọn họ chưa từng gặp phải chuyện kinh dị như thế bao giờ, vì thế, trong nháy mắt khí tức bị trói buộc là bọn họ đều hành động.

Nhưng lại phát hiện ra mình đã mất đi năng lực điều khiển cơ thể!

Quyết trong tay Vệ Miên vẫn chưa buông lỏng thì ba người này hoàn toàn không thể cử động được, cô lôi ra ba lá bùa định thân và lần lượt ném lên người ba tên đó.

Xác định người đã bị định thân xong, Vệ Miên mới buông thủ quyết, bây giờ ba người này đã giống với bốn người bên ngoài kia, chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Dẫn đầu là một người đàn ông đầu trọc có vóc người cường tráng, thật sự phải nói là cực kỳ cường tráng, gã mặc áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp cả người trông như bôi dầu đến bóng loáng.

Người ban nãy đã tấn công Vệ Miên khi cô bước vào cửa chính là gã, thoạt nhìn có vẻ là người mang thực lực mạnh nhất trong mấy người này.

Gã không cảm thấy khó hiểu chỉ vì gặp phải chuyện kỳ quái, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm vào Vệ Miên, rõ ràng gã đang nằm ở tình thế bất lợi nhưng vẫn mang tới cho người cảm giác áp bách khi mình bị người nhìn chòng chọc vào.

Vệ Miên nhướng nhẹ mày, cũng không hề để ý đến vì dù sao hôm nay cô tới đây cũng phải đắc tội với người rồi, cuộc sống sau này sẽ không được yên bình cho lắm đâu.

Cô lại lôi bùa chú ra phong ấn sát khí trên thân cái bệ lại, thầm than thứ này vẫn quá mức phiền phức, trở về chắc hẳn nên thử luyện hóa nó để cho mình dùng xem sao.

Sát khí nặng như vậy dùng để làm pháp khí tấn công quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.

Nhưng ngoại hình của cái thứ này xấu quá, Vệ Miên quả thật không dám tưởng tượng.

Sau này, cô đánh nhau với người khác, thứ mà người ta lôi ra đều toàn là vũ khí gì đó...

Kiếm tiền đồng, chuông tam thanh, gỗ bị sét đánh...

Mà cô lại lôi ra cái thứ gì đâu, vậy mà lại là một cái bệ trang trí!

Không cần biết rốt cuộc cái thứ này được làm từ nguyên liệu gì, cũng không quan tâm nó có lợi hại hay không, tóm lại là ngoại hình của nó vẫn khiến người không thể nào uy phong nổi.

Người ta sẽ nghĩ Vệ Miên phải nghèo đến mức độ nào, đến ngay cả một pháp khí cũng không có mà phải lôi một cái bệ ra cho đủ quân số.

Không biết có thể thay đổi ngoại hình cho nó không, ít nhất đừng để người liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhận ra đó là một cái bệ là được, cũng phải thuận tiện mang theo một chút.

Khống chế ba tên vệ sĩ xong, Vệ Miên trực tiếp đi về phía Vương Tịnh Bạch đang rúc ở bên cửa sổ.

Lúc này cô ta đã hoa mắt chóng mặt lắm rồi, chỉ cảm thấy cả người lạnh run, đây là biểu hiện của sát khí nhập thể, sát khí ban nãy của Vệ Miên không chừa một ai cả nên cũng khó tránh khỏi cũng tạo thành ảnh hưởng đối với cơ thể của cô ta.

Cô lật lòng bàn tay, lập tức ngưng tụ ra một luồng nguyên khí rồi vỗ lên người Vương Tịnh Bạch.

Vương Tịnh Bạch chỉ cảm thấy cả người ấm dần lên, một dòng chảy ấm áp truyền từ chỗ mà Vệ Miên vừa chạm vào rất nhanh đã lan ra khắp tứ chi trăm cốt, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương ban nãy cũng đã bị xử lý sạch sẽ.

Cô ta từ từ mở mắt ra, sau đó chỉ nhìn thấy một gương mặt xa lạ.

Vệ Miên mỉm cười: "Đỡ chưa? Có thể đi được không?"

Vương Tịnh Bạch sững sờ gật đầu: "Được."

"Được thì đi theo tôi!"

Nói xong cũng không đợi Vương Tịnh Bạch phản ứng mà trực tiếp sải bước đi về phía cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận