Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 238: Đi Đâu Thế

.



Chương 238: Đi Đâu Thế

Chương 238: Đi Đâu Thế

[Đúng! Chúng ta đều tới Kim Ngọc Mãn Đường mua đồ đi, cũng không biết phải bao lâu nữa bọn họ mới có thể kiếm về được tám nghìn vạn nữa, cũng không thể để một công ty tốt bụng như bọn họ phá sản được!]

Trong lúc nhất thời, cộng đồng mạng nháo nhào bày tỏ rằng thành phố của mình cũng có cửa hàng của Kim Ngọc Mãn Đường nhưng lại không hề biết bọn họ chính là một công ty có lương tâm đến như vậy, còn nói sau này nhất định phải đến Kim Ngọc Mãn Đường mua trang sức.

Gần như cùng một lúc tin tức lên men, toàn bộ các cửa hàng dưới trướng Kim Ngọc Mãn Đường đồng loạt xuất hiện làn sóng tranh mua. ...

Ngoại trừ hai ngày đầu tiên ra thì sau đó cơn mưa ở thành phố Thanh Bình đã nhỏ hơn rất nhiều, trường học cũng khôi phục lịch học như thường.

Chiều hôm đó vừa vặn là tiết đại cương khảo cổ học của giáo sư Chu, Vệ Miên liếc mắt nhìn giờ rồi ném cặp sách cho Phùng Tĩnh: "Tớ có việc phải ra ngoài một chuyến, cậu xin nghỉ hộ tớ nhé."

Phùng Tĩnh đang buôn dưa lê về Vu Xán với Vương Hiểu Kỳ ngồi hàng sau, nét mặt tươi tỉnh như hoa, trông rất vui vẻ.

Nghe thấy lời của Vệ Miên, mới đầu cô ấy còn chưa phản ứng lại được nhưng đợi người đã đi ra khỏi phòng học rồi, cô ấy mới nhớ Vệ Miên vừa nói gì, ngay lập tức không còn tâm trạng đâu mà buôn chuyện nữa, chỉ có đấm ngực dậm chân, hận không thể đi theo ngay và luôn.

Đáng tiếc lúc này, Vệ Miên đã đi mất rồi.

Vương Hiểu Kỳ thấy Phùng Tĩnh như vậy cũng tò mò hỏi: "Cho nên Vệ Miên đi đâu thế?"

"Hửm, tớ cũng không biết, cho dù lý do là gì nhưng khỏi cần lên lớp vẫn là chuyện vui sướng nhất."

Phùng Tĩnh nói với vẻ mặt giả bộ đàng hoàng rồi tránh ánh mắt nghi ngờ của Vương Hiểu Kỳ, quay đầu đi.

Cảm giác mang theo bí mật trong lòng nhưng lại không thể nói với người khác thật sự quá không ổn, đến khi nào cô ấy mới có thể công bố sự tích về Vệ Miên ra ngoài để mọi người đều cảm giác được cô gái này lợi hại bao nhiêu đây?

Hồ Diễm Diễm chỉ liếc mắt nhìn ghế ngồi trống trơn với vẻ khó hiểu, nhưng còn chưa đợi cô ta kịp hỏi Phùng Tĩnh thì đã bị Trần Viên kéo lại.

Phùng Tĩnh thấy thế bèn hừ nhẹ một tiếng.

Thiệt tình, mới nhập học còn chưa được một khoảng thời gian mà trong ký túc xá đã chia thành hai nhóm rồi, đều cho rằng mình là học sinh tiểu học sao, nhàm chán như vậy luôn hả?

Không đợi cô ấy nghĩ nhiều thêm thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, giáo sư Chu cắp sách đi vào.

Chỉ thấy ông cụ đứng trên bục giảng, liếc mắt nhìn một vòng lại phát hiện Vệ Miên không có ở đây, ông cụ nhíu mày hỏi: "Bạn học Vệ Miên đi đâu rồi?"

Phùng Tĩnh lập tức căng thẳng đến mức mồ hôi suýt thì túa ra, con nhỏ chết tiệt Vệ Miên này chỉ kêu mình xin nghỉ hộ chứ có nói lý do là gì đâu, cũng không nói có xin nghỉ với người hướng dẫn không.

Cô ấy chỉ có thể cưỡng ép bản thân nói dối không chớp mắt: "Thưa giáo sư, bạn học Vệ Miên thấy hơi khó chịu trong người nên xin nghỉ về nhà rồi ạ."

Nói xong, cô ấy chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, nói gì chẳng được mà cứ phải nói đối phương không khỏe xin về nhà, rõ ràng người trong trường thấy không khỏe đều tới phòng y tế cơ mà.

Cô ta đang thầm thấy hối hận lại chỉ thấy giáo sư Chu nhíu mày, rồi cứ nhẹ nhàng cho qua như thế.

"Nếu bạn học Vệ Miên đã không khỏe vậy kêu em ấy nghỉ ngơi cho tốt, đợi sau khi em ấy đi học lại có thể tới tìm tôi học bù bài hôm nay."

Dặn dò xong, giáo sư Chu đứng trên bục giảng bắt đầu giảng dạy nội dung ngày hôm nay.

Lúc này, Phùng Tĩnh vẫn chưa phản ứng lại được, sao người khác trốn tiết, giáo sư đều sẽ phạt rất nặng, thậm chí bất cứ một lý do nào mà bọn họ nghĩ ra đều có thể bị giáo sư vạch trần hết, nhưng đến chỗ Vệ Miên lại nhẹ nhàng cho qua như vậy.

Đặc biệt là lý do mà cô ấy vừa nói còn vớ vẩn đến như thế.

Nghĩ đến bản lĩnh thần kỳ đó của Vệ Miên, Phùng Tĩnh cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy một bí mật nào đó rồi.

Vệ Miên lái xe đạp điện một đường chậm rãi đi tới công viên nhỏ đã ăn cơm trước đây, cô dừng xe đạp điện ở đối diện con đường, quay đầu nhìn bảng hiệu của quán cơm Hàn Quốc.

Vệ Miên mua một phần khung gà rán ở quán gà rán gần đó rồi lại mua một cốc siêu vú em thêm đá, rồi ngồi ăn trên quầy bar của quán gà rán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận