Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 495: Tại sao anh cũng ở trên xe vậy

.



Chương 495: Tại sao anh cũng ở trên xe vậy

Chương 495: Tại sao anh cũng ở trên xe vậy

Bà cụ nhà họ Lưu bước trượt một cái, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, trong lòng thì lại đang cuộn lên sóng to gió lớn.

Đúng rồi, nếu như có liên quan đến quỷ thần vậy hành động và trạng thái của Lưu Phụng Linh trong camera đã hoàn toàn có thể giải thích được.

Bà cụ Lưu vô cùng sợ hãi kinh hoàng, lúc này, bà ta mới bắt đầu hối hận vì năm ấy đã không quản giáo cháu gái út tử tế, chỉ sợ mấy quỷ hồn kia trả thù cháu gái xong vẫn chưa hả giận mà lại tới nhà họ Lưu hại người tiếp.

Nhưng sau khi lo lắng hoảng sợ hết hai tháng, đột nhiên có một ngày bà ta trúng gió.

Lần này, người nằm bất động trên giường đã biến thành bà ta, người nhà họ Lưu không có thời gian chăm sóc, vì thế cũng tìm một hộ lý tới chăm sóc bà ta.

Trước không nói hộ lý này có phải người giống như Lưu Phụng Linh hay không, nhưng từ sau chuyện đó, tình hình trong toàn bộ nhà họ Lưu đột nhiên trở nên vạn sự không suôn sẻ giống như Vệ Miên đã nói.

Vốn nhìn trúng một căn nhà muốn mặc cả ép giá một chút nhưng sau đó lại bị một người khác mua mất.

Vốn lên chức dễ như trở bàn tay lại bị người thay thế.

Cửa hàng trước đây không thể nói là phát triển nhưng việc làm ăn chắc chắn không tồi cũng biến thành vắng tanh như chùa bà đanh.

Tòa nhà vốn đang rất đẹp đột nhiên biến thành tòa nhà bỏ hoang, một đống tiền đầu tư vào đấy đã hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Người cuối năm ngoái kiểm tra sức khỏe vẫn còn khỏe mạnh mà đột nhiên lại lâm bệnh nặng.

Toàn bộ công đức kim quang bao phủ trên người của người nhà họ Lưu đã hoàn toàn biến mất sạch, sau này bọn họ sẽ chỉ có thể sống như người bình thường mà không còn phúc khí trong mắt mấy người đời kia nữa.

Mà Lưu Phụng Linh đã biến thành quỷ hồn kia hiển nhiên đã có chỗ tiếp nhận hình phạt, ở nơi đó không chú trọng vào bằng chứng gì hết, chỉ cần là việc đã từng làm khi còn ở dương gian thì đều được ghi chép lại hết.

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này, còn bây giờ Vệ Miên vẫn đang nghe điện thoại của anh họ Tiêu Nhất Bân.

Trước đó anh này nói lầu trên có ma ám nhưng còn chưa đợi Vệ Miên đến đó thì anh ta đã phải đi công tác trước rồi.

Anh họ của Tiêu Nhất Bân tên là Điền Chấn Bằng, vừa mới vào làm ở một xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài chưa được bao lâu, ngày thường công việc cũng rất bận rộn.

Lần này anh ta đi công tác trở về vừa vặn được nghỉ ngơi nửa ngày, vì thế mới ngay lập tức gọi điện cho Vệ Miên luôn.

Vốn dĩ Vệ Miên còn định tự mình lái xe qua bên đó nhưng có nói thế nào thì Tiêu Nhất Bân cũng không chịu đồng ý, khăng khăng nói phải cho sư thúc trải nghiệm chiếc xe mà anh ta vừa mới mua.

Vì thế, Tiêu Nhất Bân lái xe, Trịnh Hạo ngồi ở ghế phụ lái, còn Vệ Miên ngồi đằng sau.

Sau khi lái xe đi được một đoạn, hình như cô mới đột nhiên phát hiện ra trên xe còn có một người nhàn rỗi bèn nghi ngờ hỏi: "Tại sao anh cũng ở trên xe vậy?"

Không phải nói múc mất bạn gái của người ta hay sao, giờ qua đó lẽ nào không giờ bị đánh đuổi hả?

Trịnh Hạo lại vô cùng đắc ý, lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong túi ra đeo vào, sau đó soi gương của xe để chỉnh tóc vài cái, che đi một phần gương mặt.

"Sư thúc yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện, đeo khẩu trang rồi anh ta cũng không nhận ra tôi, như vậy mới tiện nắm được tin tức nhanh gọn lẹ chứ."

Tiêu Nhất Bân cảm thấy cho dù Trịnh Hạo có đeo khẩu trang thì anh ta vẫn có thể nhận ra người như cũ.

"Anh họ của tôi có bị mù đâu, hay là cậu đừng tới nữa, tôi gọi video cho cậu nhưng cậu không thể lên tiếng."

"Không được, không thể tận mắt nhìn thấy sắc mặt của anh ta biến thành màu xanh thì cảm giác sung sướng của tôi sẽ không thể tăng lên mất."

"Nhưng nếu cậu tới đó, có thể anh họ tôi sẽ đánh chết tôi mất."

"Chịu hai nhát dao vì anh em cũng là vinh hạnh của cậu cơ mà!"

"Tôi không muốn loại vinh hạnh như vậy nhé..."

Cuối cùng, hai người chẳng ai thuyết phục được ai, vẫn là Vệ Miên lôi một lá bùa ẩn náu ra cho Trịnh Hạo.

Bùa ẩn náu không phải dùng để ẩn thân mà là dùng để che giấu khí tức trên người mình, khiến người rất khó chú ý đến.

Cho dù mấy người có đi đến chỗ đông đúc thì anh ta vẫn sẽ là người dễ dàng bị bỏ qua nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận