Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 110: Lời Bào Chữa Về Anh Ta Đều Mắc Nghẹn Lại Trong Cổ Họng

.



Chương 110: Lời Bào Chữa Về Anh Ta Đều Mắc Nghẹn Lại Trong Cổ Họng

Chương 110: Lời Bào Chữa Về Anh Ta Đều Mắc Nghẹn Lại Trong Cổ Họng

Ngón tay siết điện thoại của Khổng Giai Ngọc trắng bệch, cô ta hơi hất cằm, hít một hơi thật sâu rồi bấm số điện thoại gọi cho Mục Học Nghĩa, để chứng minh sự trong sạch mà cô ta còn mở loa ngoài lên.

"Bảo bối, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, có phải thấy nhớ anh rồi không?" Một giọng nam cố tình đè thấp truyền tới, trong giọng điệu còn lộ ra vẻ dính dớp dễ dàng thấy được.

Khổng Giai Ngọc lại không có ý định rầy rà với anh ta, nghĩ đến Mục Học Nghĩa nói mình đi công tác cùng đồng nghiệp, sợ là đang ở chung một phòng, vì thế cô ta hỏi mà không hề chần chừ chút nào: "Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?"

Mục Học Nghĩa cảm giác được giọng điệu của cô ta không đúng, trực giác trong lòng kêu không ổn, những chuyện xảy ra gần đây đều bay nhanh qua đầu anh ta một lượt khiến anh ta trong lúc nhất thời không có manh mối gì.

Cũng không có khả năng hối hận rồi đấy chứ?

Hai người đã ngủ với nhau luôn rồi, bây giờ còn hối hận?

"Tiện, bọn anh vừa mới nằm nghỉ thôi, sao thế bảo bối?" Giọng điệu của Mục Học Nghĩa cũng vô thức nghiêm túc hơn một chút.

Khổng Giai Ngọc cắn môi: "Em hỏi anh, đôi giày mà anh tặng em ở đâu ra?"

Trong lòng Mục Học Nghĩa lập tức căng thẳng, có điều, anh ta vẫn cười như không có việc gì khiến người không phát hiện ra có gì khác thường: "Thì mua đó, không phải đã nói với em rồi sao, phải đặt trước rất lâu mới mua được, cốt là muốn tạo một bất ngờ cho bảo bối của anh đó!"

Khổng Giai Ngọc nghe được câu trả lời này bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cô ta còn chưa kịp thở hết ra đã trông thấy ánh mắt cười như không cười của Vệ Miên.

Thế là cô ta chỉ có thể căng da đầu lên tiếp tục hỏi: "Anh mua ở cửa hàng nào, trả tiền như thế nào?"

Mục Học Nghĩa lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, anh ta cẩn thận gấp đôi, nói với vẻ cười đùa: "Bảo bối, em hỏi anh mấy chuyện này làm gì, có phải thấy thương chồng rồi không? Anh kể với em, chồng kiếm tiền là để cho bảo bối tiêu, ngoan, mấy hôm nữa là chồng về rồi..."

Khóe miệng của Khổng Giai Ngọc nhếch lên nhưng lại bị cô ta cố gắng đè xuống.

Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng.

Đột nhiên Khổng Giai Ngọc nhớ ra trong phòng ngoại trừ Vệ Miên thì vẫn còn một nữ quỷ khác ở đây, cô ta hơi run lên, vội vàng bảo: "Anh trả lời đúng trọng tâm cho em."

Lần này, Mục Học Nghĩa vô cùng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Anh ta theo đuổi Khổng Giai Ngọc đã lâu như thế, biết cô ta có cái tính không hỏi ra được thì sẽ không chịu thôi, vì thế bèn dự định bịa đại một câu trả lời.

Hơn nữa, nếu anh ta lề mề quá lâu mới chịu trả lời sẽ càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

"Thì cửa hàng ở bên Trác Triển ấy, hôm đó anh mang tiền mặt, dù sao cũng đã gom tiền rất lâu rồi, em cũng biết đấy, nếu bỏ vào Alipay sẽ không nhìn thấy khoản tiền đó luôn, càng không gom được lại."

Mục Học Nghĩa cũng vừa mới nghĩ ra cách thôi, cứ nói là tiền mặt đi, lỡ như cô ta kêu mình cung cấp ảnh chụp màn hình thanh toán thì vừa vặn có thể thuận nước đẩy thuyền, nói là không có.

"Cạch..."

Chiếc di động của Khổng Giai Ngọc rơi thẳng xuống đất, dọa Mục Học Nghĩa sợ hết hồn.

"Bảo bối, sao thế bảo bối? Em ngã đấy sao? Có đau không?"

Khổng Giai Ngọc đứng ngây người ra tại đó, toàn bộ lời biện hộ về anh ta đều mắc nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ta nhớ cái hôm sinh nhật ấy, Mục Học Nghĩa cũng không nói như thế, cô ta nhớ rất rõ ràng hôm ấy, anh ta nói là quầy chuyên doanh ở thành phố Thanh Bình không có hàng cho nên mới nhờ bạn mình mua hộ ở thủ đô.

Khổng Giai Ngọc không tin một đôi giày hơn ba vạn tệ lại không nhớ được đã mua ở đâu.

Cô ta không quan tâm đến tiếng gọi sốt ruột của Mục Học Nghĩa ở đầu bên kia mà trực tiếp cúp máy, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm mặt bật khóc.

Trên gương mặt Uông Đan lóe lên vẻ rối rắm, cô ta cũng không biết đôi giày này lại đến tay Khổng Ngọc Giai theo cách như thế, nói như vậy, cô ta cũng chỉ được tính là tai bay vạ gió mà thôi, mình đuổi theo người ta như thế hình như không được đúng đắn cho lắm.

Uông Đan không có dự định tha cho người đàn ông đã ăn trộm giày của mình kia!

Mặc kệ anh ta có phải dùng để tỏ tình hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận