Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 595: Đặt bẫy

.



Chương 595: Đặt bẫy

Chương 595: Đặt bẫy

Còn nói gần đây Trần Quân thua ít chắc chắn là do vận may sắp tới rồi, nhiều lần nói như vậy xong còn kêu Trần Quân tự mình cân nhắc.

Lúc này, trong đầu Trần Quân chỉ toàn đang nghĩ cách trở mình nhanh nhất có thể, với loại may mắn trước đây của anh ta, muốn trả hết khoản tiền kia cũng chỉ là chuyện trong mấy ngày mà thôi.

Vì thế, vừa muốn trở mình lại vừa muốn lừa tiền, cuối cùng cũng khiến Trần Quân lột hố càng ngày càng sâu, mà số tiền anh ta đang nợ cũng tăng lên nhiều theo từng ngày.

Đột nhiên có một ngày kia, tên ngốc to xác nói không chơi với anh ta mà kêu anh ta trả hết số tiền đã nợ anh em của mình đi đã, bằng không, bọn họ sẽ tìm tới tận nhà anh ta.

Lúc này, Trần Quân vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui thú của cờ bạc, nhưng đợi khi anh ta nhìn thấy con số tổng cho vay của mình đã lên đến hai trăm vạn là lập tức sợ hãi choàng tỉnh ngay.

Có điều, cho dù anh ta có năn nỉ cầu xin đến thế nào, có khẳng định mình sẽ kiếm lại và trả hết nợ thì tên ngốc to xác vẫn không tin, trước đây trông có vẻ giống một người ngờ nghệch và hàm hậu nhưng một khi nghiệm mặt lại mang tới sự tàn nhẫn mà người thường không thể có.

Trần Quân không còn cách nào khác, cuối cùng bị bọn họ áp giải về nhà và thẳng thắn khai nhận với cha mình – Trần Bảo Trụ.

Mới đầu Trần Bảo Trụ còn tưởng mình nghe nhầm chứ, nhưng đợi khi ông ta nhìn thấy chữ ký trên mấy tờ giấy vay tiền kia và cả lịch sử chuyển khoản cho Trần Quân mới trực tiếp ngây người ra như phỗng.

Nhưng Trần Quân là thằng con trai duy nhất của ông ta, cho dù có thế nào thì Trần Bảo Trụ cũng phải bảo vệ anh ta, dạy dỗ thì chắc chắn sẽ phải dạy dỗ rồi nhưng bây giờ có nói mấy lời đó cũng chỉ tổ vô dụng cả thôi.

Lúc đầu ông ta còn giở trò xấu, nói mấy loại này đều thuộc dạng vay tiền dân gian, còn là cho vay nặng lãi, không tin bọn họ dám động vào một cọng tóc của hai người bọn họ, nếu dám dùng bạo lực với hai người thì hai người chắc chắn sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là ác long không đè được rắn độc.

[Chú thích: Ác long không đè được rắn độc dùng để ví von thế lực bên ngoài cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể đàn áp được thế lực bản địa. ]

Nhưng không ngờ tên ngốc to xác vừa vung tay, bốn người đàn ông đã lao tới, trực tiếp đánh hai cha con nhà này một trận tơi bời hoa lá.

Hai cha con nhà họ Trần mặt mũi bầm dập lập tức ngoan ngay, cuối cùng đồng ý trả tiền.

Đám người này cũng không sợ cha con bọn họ chạy trốn mà cho hai ngày để chuẩn bị tiền, tiền vốn cộng tiền lãi tổng cộng là hai trăm ba mươi vạn tệ.

Thế nhưng hiện giờ tiền tiết kiệm trong tay của Trần Bảo Trụ chỉ có ba mươi vạn tệ thôi, vừa đủ trả mỗi tiền lãi.

Ông ta ngẩng gương mặt xanh tím kia của mình lên gọi hết cho cô bảy, dì tám trong nhà một lượt, tổng cộng cũng mượn được tám vạn, đối với hai trăm vạn mà nói thì chỉ như muối bỏ biển.

Nhà họ Trần vẫn luôn sống trong một viện tử nhỏ ở bên rìa thị trấn Thạch Đầu, căn nhà này được hai vợ chồng già của nhà họ Trần để lại, không lớn cũng không nhỏ, một nhà bốn người vừa vặn đủ chỗ sống.

Trước đây, lúc Vệ Miên còn sống ở đây phải chen chúc trong một căn phòng với Trần Bảo Nhi, bây giờ ba căn phòng ngủ lại vừa đủ cho bọn họ dùng.

Viện tử này không đáng giá bao nhiêu tiền, muốn đợi đến lúc quy hoạch vậy cũng không biết phải đợi đến mấy trăm năm nữa.

Trần Bảo Trụ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định lôi căn nhà cưới đã chuẩn bị cho Trần Quân ra để bán, căn nhà nằm ở tiểu khu vừa mới xây xong trên thị trấn, cho dù là cơ sở thiết bị hay là chất lượng căn hộ đều có thể nói là thuộc hàng tốt nhất khắp toàn bộ thị trấn.

Khi ấy, Trần Bảo Trụ còn phải nhờ vả người ta mới mua được căn nhà, nếu không cũng không chọn được một tầng tốt đến như thế. Nếu ông ta định bán đi với giá gốc vậy đợi lâu một chút chắc chắn cũng có thể bán đi được.

Nhưng mấy người trước mặt này yêu cầu phải trả hết nợ trong vòng hai ngày, Trần Bảo Trụ không còn cách nào khác mà chỉ có thể nhịn đau bán với giá thấp.

Thời gian hai ngày đã hết, Trần Bảo Trụ vừa bán nhà vừa bán xe cũng chỉ có thể gom được một trăm vạn tệ, cách tổng con số nợ hai trăm vạn vẫn còn một khoảng cách lớn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận