Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 718: Dì Giúp Việc

.



Chương 718: Dì Giúp Việc

Chương 718: Dì Giúp Việc

Vệ Miên nói mấy lời an ủi này xong, cuối cùng Vương Tử Văn cũng không còn hoang mang lo sợ giống như ban nãy nữa.

Nhất là khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh và thản nhiên trên gương mặt của đại sư, trái tim đang treo lơ lửng của cô ta cũng có thể hạ xuống một chút, nói không chừng, chuyện lớn theo quan điểm của người bình thường nhưng trên thực tế lại không đáng nhắc đến đối với đại sư thì sao?

Vệ Miên thấy cảm xúc của cô ta đã ổn định hơn một chút mới nâng mí mắt nhìn Bạch đạo sĩ.

Bạch đạo sĩ: "?"

Có điều, ông ta cũng nhanh chóng hiểu ra, bèn lên tiếng trấn an Vương Tử Văn vài câu để tâm trạng của cô ta càng thả lỏng hơn.

Lúc này, ba người mới rời khỏi nhà của Bạch đạo sĩ và bắt một chiếc taxi đi đến nhà của Vương Tử Văn.

Bạch đạo sĩ ngồi ở hàng ghế trước, Vương Tử Văn và Vệ Miên ngồi ở hàng ghế sau, có Vệ đại sư ngồi bên cạnh cô ta, dọc theo đường đi này cũng không xảy ra chuyện gì cả, cái bụng của cô ta lại càng không nhúc nhích lấy một cái nào.

Rất nhanh đã đến cổng tiểu khu, sau khi ba người xuống khỏi xe taxi, Vương Tiểu Vật lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Vệ Miên như vớ được một cọng rơm cứu mạng.

Nghĩ đến cái thứ đã hại mình có khả năng đang ở ngay trong nhà là lông tơ tóc gáy cả người cô ta đều dựng hết cả lên.

Gia đình của Vương Tử Văn sống trong một tiểu khu rất cao cấp, trước đây tiểu khu này nổi tiếng về trị an và quản lý tài sản.

Trong tiểu khu có hai mươi tòa nhà, trên cơ bản không có một căn hộ nào dưới một trăm năm mươi mét vuông, hơn nữa, trường tiểu học và cấp hai ở khu vực này cũng tốt, cách trường cấp ba tốt nhất trong toàn thành phố chưa đến năm phút đi bộ, là một khu học tập danh xứng với thực.

Cho nên bây giờ giá nhà đã xào đến mười vạn một mét vuông, mà như vậy trên cơ bản vẫn là có giá mà chưa có thị trường.

Suốt đường đi Vương Tử Văn đều phải quét mặt vào cửa, cô ta mở cửa căn hộ nhà mình, nhẹ giọng mời hai người vào trong.

"Tầm giờ này thường thì mẹ chồng tôi không có ở nhà, mỗi ngày bà cụ đều đến phòng sinh hoạt trong tiểu khu để đánh mạt chược với người ta, chưa đến tối là sẽ không về nhà."

Nhà cửa của Vương Tử Văn được quét dọn rất sạch sẽ, toàn bộ căn phòng đều theo tông màu lạnh, phòng khách được bày trí cũng rất gọn gàng ngăn nắp, gần như không nhìn thấy tạp vật gì cả, trên bàn trà còn đặt một bó hoa hướng dương.

Trong căn phòng đơn điệu có một bó hoa điểm xuyết lập tức nổi lên sức sống hơn hẳn.

Có thể nhìn ra được nữ chủ nhân là một người rất có tình cảm.

Ba người thay dép lê rồi đi vào trong, nghe thấy tiếng đóng cửa, một người phụ nữ thò đầu ra khỏi nhà bếp: "Tiểu Văn về rồi đấy à? Đã ăn cơm trưa chưa?"

"Cháu chưa ăn, dì cứ kệ cháu, lát nữa cháu đói rồi sẽ tự mần, dì rửa hoa quả rồi mang lên nhà trước nhé, cháu có hai người bạn tới chơi."

"Bạn hả?"

Bà dì nghe được câu này lập tức đi ra khỏi nhà bếp, bà cụ đã dặn dò cho dù phu nhân dẫn ai về nhà thì đợi lúc bà ta về đều phải báo cáo lại.

Bà dì không dám trắng trợn lộ liễu cho lắm, thấy trong phòng khách có thêm một già một trẻ, lúc này mới hơi yên tâm, chỉ cần không phải đàn ông cùng tuổi là được.

Bà ta lau tay vào cái tạp dề sau đó mới bưng hoa quả đã rửa sạch đặt lên bàn trà trong phòng khách, nhân cơ hội quan sát kỹ càng hai người kia và suy đoán mối quan hệ giữa bọn họ với Vương Tử Văn.

Cùng lúc người giúp việc đang quan sát Vệ Miên thì Vệ Miên cũng đang quan sát bà ta, tầm nhìn rơi lên người bà ta một cách lộ liễu.

Ánh mắt trắng trợn đó quả thật đang viết rõ câu "tôi cảm thấy bà có vấn đề", khiến cho động tác của bà dì trở nên cứng ngắc, đến sau đó lại càng chỉ hận không thể quay người trốn khỏi tầm nhìn của Vệ Miên.

Hai bên tóc mai của bà ta đã bạc đi không ít, làn da trên gương mặt cũng nhăn nheo, còn có rất nhiều đốm đồi mồi, nhìn tuổi tác chắc cũng phải hơn năm mươi nhưng thể hình cũng khá cân đối, vừa nhìn đã biết là một người làm việc rất nhanh nhẹn.

"Tiểu Văn, cháu còn có bạn nhỏ tuổi như vậy nữa sao? Cô gái trẻ này trông cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi, lớn lên thật xinh xắn quá!"

Nụ cười trên gương mặt của bà dì hơi cứng ngắc nhưng bà ta lại cảm thấy nếu không nói gì đó thì lại không hay, nên chỉ có thể căng da đầu lên nói chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận