Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1002: Bùng Nổ

.



Chương 1002: Bùng Nổ

Chương 1002: Bùng Nổ

Cho dù hai người là về mặt tính cách hay là các phương diện khác mà nói đều vô cùng hợp, anh ta cũng chỉ mới phát hiện ra mình thích kiểu người trưởng thành.

Mà Trương Tử Huyên cũng không biết tại làm sao, rõ ràng không phải công chúa nhưng cứ cố tình mắc bệnh công chúa, chuyện gì cũng cần phải dỗ cô ta, hai người xảy ra mâu thuẫn, cho dù là lỗi của ai thì cũng phải là anh ta xin lỗi trước, cả ngày không phải đòi mua cái này thì chính là đòi mua cái kia, mà không hề biết phải tiết kiệm tiền một tí nào cả.

Ở bên Trương Tử Huyên, ngoại trừ có thể kiếm được một chút thể diện khi ở trước mặt người ngoài ra thì anh ta gần như không có một chỗ nào là vui vẻ hết.

Thời gian lâu dần còn cảm thấy áp lực tinh thần cực lớn, nếu sau này vẫn phải tiếp tục như vậy nữa, An Tuấn Triết cảm thấy mình không hề có một chút mong đợi gì đối với hôn nhân hết.

Mà mẹ Trương thì lại khác, lúc nên nhiệt tình thì bà ta nhiệt tình, lúc nên dịu dàng thì bà ta dịu dàng, có thể nói là một người phụ nữ biết ứng biến vô cùng, nhưng cho dù là một loại biến đổi nào cũng đều khiến anh ta say mê hết.

Mẹ Trương cũng rúc vào lòng An Tuấn Triết với vẻ mặt áy náy, miệng thì rối rít nói xin lỗi con gái nhưng cơ thể lại dựa vào vai của An Tuấn Triết, chưa từng có suy nghĩ muốn tách ra.

Trương Tử Huyên rất tuyệt vọng, cô ta cảm thấy mình gặp phải sự phản bội nhân đôi từ người nhà và người yêu, đồng thời mất đi hai thứ duy nhất khiến mình cảm thấy ấm áp trên cuộc đời này khiến cho cô ta đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.

Mẹ Trương cứ mở miệng ra là nói mình một mình nuôi cô ta khôn lớn vất vả bao nhiêu, kêu Trương Tử Huyên thông cảm cho bà ta một chút, nể mặt bà ta đã khổ sở nuôi cô ta khôn lớn suốt nhiều năm như vậy mà tha thứ cho bà ta cuối cùng cung đã gặp được tình yêu, thành toàn cho bà ta và An Tuấn Triết.

Mẹ Trương vừa khóc vừa kể lể, trông chân thành tha thiết vô cùng, bà ta liên tục năn nỉ cầu xin khiến Trương Tử Huyên chỉ cảm thấy mình sắp khó chịu muốn chết mất.

Nhưng cô ta lại không nói ra được lời nhường bạn trai cho mẹ mình, cũng không thể nói không trách bà ta.

Lúc này, An Tuấn Triết lại nhảy ra nói cô ta ăn cháo đá bát, nói mẹ Trương chịu thiệt thòi nhiều năm như thế chỉ vì nuôi cô ta khôn lớn, nhưng bây giờ ngay cả một yêu cầu nho nhỏ mà cô ta cũng không làm được, thật đúng là cái thứ vô lương tâm.

Cuối cùng Trương Tử Huyên không chịu được nữa mà nhảy từ tầng mười hai xuống, kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi của mình.

Không phải các người muốn tôi thành toàn cho các người sao? Như vậy cũng được rồi chứ, thành toàn như vậy mong rằng các người vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau!

Mẹ Trương nhìn thấy con gái nhảy lầu mà gào khóc đau đớn nhưng người đã mất rồi, cho dù có đau lòng cỡ nào cũng không còn cách nào nữa, cũng may mà bên cạnh bà ta còn có An Tuấn Triết.

Mỗi ngày hai người đều như hình với bóng, cùng ra cùng vào, có bạn trai trẻ bầu bạn, lại trải qua hơn nửa tháng nữa, mẹ Trương dần dần đã bước ra khỏi nỗi đau mất con gái.

Sau khi Trương Tử Huyên chết đã hóa thành quỷ hồn đi theo bên cạnh hai người họ, đã vô số lần cô ta muốn đập chết bọn họ nhưng lại không có một lần nào có thể xuống tay.

Cô ta hận đôi nam nữ chết tiệt này và cũng hận bản thân, chỉ cảm thấy bi phẫn không có cách nào miêu tả được.

Vệ Miên nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tôi xem một vài chuyện cho cô, xem có khả năng có thể giải được tâm kết của cô không."

Trương Tử Huyên quay đầu nhìn về phía cô, không biết Vệ Miên muốn xem gì cho mình.

Vệ Miên lẩm nhẩm trong miệng, sau đó ngưng tụ một thứ gì đó ở đầu ngón tay rồi ấn vào trán của đối phương.

Trương Tử Huyên hốt hoảng, đợi khi cô ta tỉnh lại đã không còn ở trong căn biệt thự ban nãy nữa, mà là ở một chỗ vô cùng quen thuộc.

Nhà của cô ta.

Nhà của cô ta và mẹ.

Chẳng qua cũng không phải ở trong nhà mà là ngoài cửa nhà.

Trương Tử Huyên hoang mang, không biết tại sao mình lại tới chỗ này.

Cô ta cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều vì đột nhiên thang máy vang lên, là mẹ với An Tuấn Triết về nhà.

Người trước mặt là bọn họ nhưng lại không giống bọn họ, hoặc có thể nói là bọn họ của vài năm sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận