Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 352: Bị Côn Trùng Cắn

.



Chương 352: Bị Côn Trùng Cắn

Chương 352: Bị Côn Trùng Cắn

Sau khi tới thế giới này, cô cũng từng nhìn thấy rất nhiều cảnh che thông qua thiên nhãn, dấu vết này đã xuất hiện thế nào thì cô cũng biết rất rõ, cho nên lúc này, khi nhìn thấy dấu vết đó trên người một bé gái chỉ mới mười ba mười bốn tuổi mới khiến cô cảm thấy khó tin như vậy.

Ánh mắt của Vệ Miên lập tức trở nên sắc bén, cô trực tiếp chỉ vào chỗ đó và hỏi: "Vết đó là sao vậy em?"

Đại Ni nhìn thuận theo hướng ngón tay của Vệ Miên và cũng nhìn thấy mấy dấu đỏ trước ngực mình, cô bé vội vàng dùng tay che lại, vẻ mặt còn hơi sợ hãi.

"Em... em... em bị côn trùng cắn!"

Ánh mắt của Đại Ni trốn tránh, con châu chấu đang bện dở trong tay cũng bị ném qua một bên, không còn suy nghĩ muốn học nữa.

Nhị Ni ở bên cạnh cũng biết Vệ Miên đang nói gì, cô bé đáp một cách vô cùng ngây thơ: "Đúng rồi á, đó là côn trùng cắn đấy chị ơi, chị cả thường xuyên bị côn trùng cắn, không chỉ ở mỗi ngực thôi đâu mà có đôi khi ở cổ và sau lưng còn có..."

"Nhị Ni!"

Đại Ni lạnh lùng quát một tiếng nhưng lại không thể khống chế được mà run rẩy khi Vệ Miên nhìn về phía mình.

Vệ Miên híp mắt: "Vậy em cũng hút côn trùng quá đó!"

Đại Ni không ngẩng đầu, hai bàn tay của cô bé siết chặt lấy cổ áo rồi lặng lẽ lùi lại vài bước, ấp úng đáp: "Đúng là có hơi hút côn trùng, từ nhỏ em đã như vậy rồi, ừm... ông nội nói là vấn đề thể chất."

Vệ Miên thấy cô gái trẻ có ý trốn tránh nên cũng không cố chấp với vấn đề này nữa.

Đại Ni thấy cô không còn hỏi tiếp mới lén thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô bé vẫn luôn sinh sống trong thôn này, có rất nhiều chuyện đều không hiểu, nhưng ông nội lại không cho phép cô bé nói ra mấy chuyện kia.

Mà lúc này, Vệ Miên cũng sẽ không bỏ qua như vậy, ở chỗ mà người khác không nhìn thấy, cô chậm rãi mở thiên nhãn ra.

Vì hôm nay đã sử dụng thiên nhãn nhiều lần trên núi nên lần này thiên nhãn của cô không còn chi tiết như mấy lần trước nữa, chỉ có vài hình ảnh lóe lên rồi vụt tắt nhưng vẫn khiến cô có thể nhìn thấy rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc chỉ trong vài lần hít thở ngắn ngủi.

Một ngày đông vào mười bốn năm trước, đột nhiên một đôi vợ chồng từ bên ngoài trở về thôn, cùng về với bọn họ còn có một đứa bé được bọn họ ôm trong lòng.

Đôi vợ chồng này chính là con trai của nhà họ Triệu – Triệu Phương và vợ của anh ta – Hầu Văn Đình.

Vì hai người kết hôn đã được nhiều năm nhưng không có con, sau này không thể chịu được mấy lời đàm tiếu trong thôn nên mới chạy đến miền Nam làm thuê, vừa đi là ba năm liền không trở về.

Tất cả mọi người đều cho rằng đứa bé kia được hai người họ sinh ở bên ngoài, vì không thể chăm sóc được nên mới mang về quê.

Sau đó, đứa bé nhỏ nhắn đó vẫn luôn được nuôi nấng ở nhà họ Triệu, hai vợ chồng cũng không còn về miền Nam nữa mà làm công ở thành phố Thanh Bình gần đây.

Đợi đến năm hai người họ bốn mươi tuổi, đột nhiên người vợ Hầu Văn Đình mang thai, hai người vui mừng khôn xiết, chỉ nghĩ là ông trời rủ lòng thương cho bọn họ có đứa con của mình.

Sau này Hầu Văn Đình mang thai mười tháng và sinh hạ một bé gái.

Từ khi đứa trẻ này chào đời, thái độ của bọn họ đối với đứa bé trước đó lặng lẽ xuất hiện sự thay đổi, trước đây bọn họ cũng chẳng tốt với cô bé được bao nhiêu, đến sau này lại càng làm lơ triệt để.

Cô bé nhỏ có tính cách nhạy cảm, rất nhanh đã phát hiện ra nhưng hồi đó cô bé đã bảy, tám tuổi rồi, hoàn toàn có thể gánh vác một vài công việc trong nhà thay gia đình, còn nữa, người trong thôn đều biết đứa trẻ này là cháu gái trưởng của nhà họ Triệu, không nuôi là chuyện không có khả năng.

Người nhà họ Triệu lén lút mở một cuộc họp gia đình, cuối cùng quyết định chắc chắn vẫn phải nuôi đứa trẻ này tiếp nhưng nuôi thế nào thì phải dựa theo quy tắc của nhà họ Triệu.

Phải biết rằng, nhà họ Triệu không nuôi một kẻ vô dụng, mà ơn nuôi dưỡng còn lớn hơn trời, bọn họ nuôi một bé gái không hề có một chút quan hệ máu mủ gì này đến lớn, mỗi một miếng cơm mà cô bé ăn đều là của nhà họ Triệu cho, cho nên, cô bé phải báo đáp nhà họ Triệu.

Thẳng cho đến khi nào nhà họ Triệu không cần cô bé nữa mới thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận