Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 325: Trải Sẵn Đường

.



Chương 325: Trải Sẵn Đường

Chương 325: Trải Sẵn Đường

Rất nhanh, ông ta đã nhìn thấy bên mé có một chiếc hộp nhỏ, lôi chiếc hộp nhỏ ra ngoài, bên trong đó lại có một chiếc chìa khóa viết mã số, về phần rốt cuộc chiếc chìa khóa này để mở khóa ở đâu thì ông ta cũng đến chịu.

"Hình như là chìa khóa một tủ chứa đồ ở đâu đó thì phải?"

Lão Vương nói với vẻ hơi chần chừ nhưng cụ thể là tủ chứa đồ nào thì trong lúc nhất thời, ông ta cũng không nhớ ra được, chỉ cảm thấy nó hơi quen mắt.

Đặng Kiến Trung cũng không để ý, nếu đã tìm ra được chìa vậy muốn tìm được tủ chứa đồ ở chỗ nào cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi: "Chìa khóa cũng giao cho ông nốt, sáng ngày mai nhất định phải cho tôi kết quả."

Đặng Kiến Trung lại kiểm tra những nơi khác nhưng đều không có vấn đề gì cả, xác nhận toàn bộ văn phòng chỉ có mỗi hai thứ này.

Trên cơ bản, hợp đồng mua nhà và thẻ ngân hàng trong chiếc túi bằng giấy dai kia đã có thể kết tội danh tham nhũng cho ông ta, mà chiếc chìa khóa kia chắc chắn dùng để định tội phản quốc.

Nếu người tính kế ông ta đã ra tay tàn độc như thế vậy cũng đừng trách ông ta phản công, Đặng Kiến Trung ông ta chưa bao giờ là một người dùng đức báo oán cả.

Chỉ có điều, lúc này trái tim ông ta vẫn đang đập vội vàng như cũ, phải ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc mới dần bĩnh tĩnh lại.

Để phòng ngừa đánh rắn động cỏ, Đặng Kiến Trung còn đặc biệt kêu lão Vương đổi một chiếc ghế giống y chang như vậy qua đây, bằng không, chuyện sau này còn tiến hành kiểu gì được nữa?

Người ta đã làm đến mức này rồi, ông ta cũng phải trải sẵn đường cho người ta với chứ?...

Gần đây, hai anh em nhà họ Trịnh thường xuyên tới căn nhà lầu xin Vệ Miên chỉ dạy một vài thứ ở phương diện thuật pháp phong thủy, Vệ Miên biết gì cũng sẽ thuận tiện dạy cho.

Đương nhiên, trước mắt vẫn chưa gặp phải cái mà cô không biết.

Thân là sư thúc tổ của hai chàng trai này, cô vẫn rất có phong phạm của trưởng bối, điều này khiến cho Vệ Miên chưa bao giờ từng dạy các sư đệ và sư muội cảm thấy rất mới mẻ. ...

Hôm nay, hai anh em đang học vẽ bùa với Vệ Miên, trước đây lúc hai người vẽ phải rất khó khăn mới có thể vẽ ra được một lá bùa sơ cấp, nếu muốn vẽ ra bùa trung cấp và cao cấp không học hỏi kinh nghiệm mấy chục năm thì hoàn toàn không thể làm được.

Thậm chí, đến ngay cả Trịnh đại sư quá cố cũng chỉ thường xuyên vẽ ra được phù chú sơ cấp nhất, còn phù chú trung cấp vẽ ra được lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Không đúng, chỗ này không phải vận khí như thế, anh không cảm thấy nguyên khí trong cơ thể đình trệ hay sao?"

Trịnh Hạo và Trịnh Hằng hoang mang vô cùng, bọn họ vẫn luôn vẽ bùa như thế cơ mà, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi Trịnh Hạo dè dặt hỏi: "Sư thúc, vẽ như thế có chỗ nào không đúng sao?"

"Đương nhiên không đúng rồi!" Vệ Miên không hề khách sáo mà rút một tờ giấy bình thường ra, sau đó dùng bút lông chấm mực đen: "Nhìn cho kỹ vào!"

Nói xong, bút của cô đi như rồng lượn, nét vẽ trên tờ giấy dần dần thành hình cùng với động tác của cô, đợi đến một nét bút cuối cùng hoàn thành lại càng khiến người không thể nào dời mắt được, cho dù không dùng chu sa thì cái hình đó dường như cũng đang hàm chứa nguồn sức mạnh cực to lớn.

Trên một tờ giấy bình thường, phù ngũ nhạc trấn trạch màu đen đã được vẽ xong.

Đây không phải lần đầu tiên Trịnh Hạo nhìn thấy Vệ Miên vẽ bùa nhưng vẫn bị làm cho kinh ngạc. Cô vẽ bùa thoạt nhìn tùy tiện nhưng lại như có thể rót linh lực vào trong phù chú, còn có thể phát huy sức mạnh của phù chú một cách tốt hơn.

Hoặc là nói "nhất điểm linh quang tức thành phù, thế nhân uổng phí mặc dữ chu", có vài người vẽ cảm thấy rất khó là vì thiên phú của anh ta có hạn, mà trên đời này luôn có mấy người như thế, chào đời là để đả kích người khác.

Vệ Miên chính là một sự tồn tại như vậy.

Hai anh em nhà họ Trịnh đều biết vẽ bùa ngũ nhạc trấn trạch, nó thuộc loại một trong những loại phù chú nhập môn, từ nhỏ hai người đã đi theo bên cạnh Trịnh đại sư cho nên đã có thể vẽ ra loại phù chú này một cách rất thành thạo.

Chỉ có điều, vẽ là vẽ, còn có tác dụng hay không lại là một chuyện khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận